Từ núi Dao Sơn về tới trường cũng đã 7 giờ tối, tính ra thì vẫn chưa đến giờ tan học nên mọi người quyết định ở lại phòng học để nghỉ ngơi.
Hạ Tiểu Hàn tranh thủ khi còn được phép sử dụng điện thoại điên cuồng chụp ảnh với mấy filter có sẵn, còn Ôn Du chỉ cần mở phần mềm vẽ rồi bổ sung những chi tiết cuối cùng cho bản vẽ của mình.
Bức ảnh này khác hoàn toàn so với bản thảo vẽ vật trên giấy thông thường, bức tranh cô đang vẽ mang hơi hướng truyện anime vô cùng tươi mới, tập trung miêu tả dáng vẻ các nữ sinh đang đứng tập thể dục.
Ôn Du đã tự hình thành cho mình một phong cách vẽ riêng, mỗi người một vẻ đến thần thái cũng khác nhau.
Bức tranh có hai màu xanh trắng làm chủ đạo, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Tuy Hạ Tiểu Hàn không biết nhiều về hội họa nhưng năng lực giám định và khả năng thẩm mĩ cũng khá tốt.
Cảm thấy ngạc nhiên khi vô tình nhìn thoáng qua bức tranh mà cô vẽ, bắt đầu điên cuồng khen ngợi: “Tiểu Du, đây là tranh cậu vẽ hả? Đáng yêu quá luôn ý, đẹp hơn mấy tấm ảnh được đăng trên mạng nhiều.”
Vừa nói đến đây cô chợt dừng lại một chút rồi đôi mắt bỗng sáng ngời, tiếp tục nói với khí thế bừng bừng: “Sao cậu lại không up nó lên weibo nhỉ? Tranh đẹp thì không nên để mỗi mình thưởng thức chứ, nhất định sẽ có rất nhiều người thích tranh cậu vẽ.”
Đề nghị này cũng rất được.
Thực ra cô vẽ tranh vì đó là thú vui của mình mà thôi.
Sau khi lên cấp ba vẽ tranh graffiti đã trở thành cách duy nhất giúp cô giảm bớt căng thẳng.
Nửa năm trở lại đây, cô vẽ khá nhiều tác phẩm nhưng hầu như đều giấu trong album điện thoại chứ không để cho ai biết.
Không giống với nhiều người âm thầm theo đuổi ước mơ, cô thật sự rất muốn được cùng sáng tạo với các anh em trong giới.
Nếu có thể quảng bá nó lên mạng xã hội, cho thật nhiều người biết đến và giao lưu với nhau thì tốt biết mấy.
Mà ID của nguyên chủ là “Chúa tể đạo đức”*, thật ra tên cô và người chị kia của mình được lấy tên từ câu “Ác Cẩn Hoài Du” ngụ ý là người mỹ đức, nhân phẩm tốt đẹp.
Nhưng đáng buồn Tống Khiết chỉ yêu thương đứa con ruột của mình, ngó lơ người con nuôi là cô thậm chí đôi lúc còn nhục mạ cô.
“Cẩn” là bảo bối nâng niu trên tay, còn “Du” là cô lại như phế vật dư thừa.
*Tui khổ lắm quí dị ơi, dịch hiểu đó mà hong biết nên chuyển sao cho ngầu nữa, nguyên bản là “Ác cẩn bất hoài du” tạm hiểu ngược lại là người không có đức á, mà để Vô đức thấy mất dại quá nên để chúa tể đạo đức, mọi người hiểu theo nghĩa tiêu cực là ra, còn ai nghĩ ra tên khác hay hơn thì giúp mình nha ^^
Lúc nghĩ tới cái tên này, trong lòng cô đột nhiên nghĩ tới hình ảnh cô gái nhỏ trong đêm khuya cô đơn ghi ra năm chữ này, mỗi một con chữ là một dòng nước mắt chán ghét bản thân rơi xuống.
Ôn Du không thích nó lắm nhưng lại không có cơ hội đổi lại cái tên khác, đành tạm thời mặc kệ cái id này để chú tâm hết mức vào cái tiểu sử cũ của nguyên chủ.
Dù là trong vòng bạn bè, cô ấy cũng chưa từng đăng bất kỳ trạng thái nào lên cả, cũng chỉ có vài lần thả tương tác có khi chỉ là hôm ấy trời xanh mây trắng tâm tình tốt nên tiện tay thả mà thôi.
Mà ở thế giới kia mỗi tháng cô sẽ đăng một bài trên weibo cũ của mình, nội dung đại khái đều chỉ là một chữ “phiền”, lướt lên lướt xuống chỉ có mấy bài đăng tiêu cực nhàm chán.
Nội dung như vậy khá hợp với tính cách nguyên chủ, Ôn Du tỉ mỉ lướt từng bài xem đến khi vào phần lịch sử mới sửng sốt không nói nên lời.
Những thứ này dường như chưa bao giờ xuất hiện trên dòng trạng thái cả, Ôn Du thật không ngờ tới lịch sử tìm kiếm của cô ấy lại toàn mấy video cún cưng đáng yêu, nhìn lướt qua thôi đã thấy yêu đời hơn gấp bội rồi.
Ôn Du không có ký ức về những thứ này, nhưng giờ đây dường như Ôn Du đã hiểu thêm gì đó về cô gái này.Thật ra cô ấy là người rất bình thường, chỉ là một cô gái nhỏ thích mấy thứ đáng yêu trên đời mà thôi, dù bản thân đang nằm trong vũng lầy nhưng vẫn không ngừng khát khao về tương lai tốt đẹp.
Mà cô lại hơi nhút nhát, không muốn cho ai thấy khía cạnh này của mình.
Vậy nên chỉ có thể đợi màn đêm buông xuống một mình cuộn tròn trong ổ chăn bật những video như vậy lên rồi lặng lẽ mỉm cười.
Tiếc thay nguyên bản cuộc đời cô mãi không có kết cục tốt đẹp, ngược lại còn càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy hôi hám.
Nhiều đêm u ám tuyệt vọng, nguyên chủ phải dựa vào mấy thứ dễ thương này để suy nghĩ thông suốt hơn, Ôn Du quyết định đăng một hình ảnh gì đó tích cực một chút.
Lúc nhấn “đăng bài”cô đã nghĩ vì sao bản thân lại không thể trở thành người mang đến hạnh phúc cho người khác cơ chứ?
Thế giới có nhiều người không hạnh phúc như vậy, biết đâu vô tình lại có người đang không vui vì nhìn thấy bức ảnh của cô lại cảm thấy tốt hơn thì sao, hệt như nguyên chủ vì cún cưng mà hạnh phúc mỉm cười vậy.
Rất nhanh cô đã cảm thấy rất vui rồi.
*
Đời đúng là oan gia ngõ hẹp, Lư Vi Vi và Bạch Lộ lại chạm mặt nhau rồi.
Lúc tan học nhà vệ sinh rất đông người, trùng hợp hai người đứng cạnh nhau, không hẹn mà lườm nhau rồi quay mặt sang hướng khác.
Bạch Lộ phá lệ phá tan bầu không khí u ám này, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc thì chuyện của Ôn Du và Hứa Sí là thế nào?”
“Là người bị người ta đồn thổi xàm xí?” Lư Vi Vi trả lời chậm rì, cô biết Bạch Lộ cũng thích Hứa Sí nhưng sau đợt đi chơi xuân lần trước cô vẫn cảm thấy không bình thường lắm, nghĩ tới nghĩ lui mới hiểu, ra là người con gái này không những từng thích cùng một người con trai với cô mà giờ đây còn có ý định cướp đi người chị em mới nữa.
Quả là xứng danh “đối thủ một mất một còn” của cô mà.
Còn chưa đợi Bạch Lộ phản bác, Lư Vi Vi lập tức nhìn cô ấy ra hiệu bảo yên lặng chút.
Còn chưa rõ chuyện gì phía bên trong nhà vệ sinh tiếng nói chuyện ầm ĩ khá lớn, hơn nữa còn có giọng ai đó vô cùng rõ ràng.
“Cái loại người như Ôn Du á, cùng lắm là có thể lừa được người ngoài mà thôi.
Chứ cô ta ăn nhờ ở đậu nhà tớ, chưa từng bị đối xử tệ thế mà lúc nào cũng trơ bộ mặt xấu xí khó ở với mẹ tớ, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa làm tớ phát ghét.”
Đúng là Ôn Cẩn.
Người bạn bên cạnh tỏ vẻ không tin lắm: “Thật à? Tớ còn tưởng cậu ấy là người tốt.”
“Dựa vào trình độ diễn xuất như vậy, tớ khẳng định cô ta có thể giành được giải Oscar luôn ấy chứ.
Mà cậu không biết đâu, cô ta lúc nào cũng tự cho mình là trung tâm hết á.
Hơn nữa còn cực kỳ đào hoa luôn kết bạn với không ít trai hư còn thường xuyên đêm không về nhà nữa.” Cô càng nói càng hăng, cũng bắt đầu nói xấu vô căn cứ: “Mà cậu tưởng thành tích tiến bộ vượt bậc đó là công sức chắc? Không đâu, đều là gian lận hết đó, nhiều cách lắm.”
“Ồ? Vậy sao cậu lại không báo cáo chuyện này?”
“Nếu tớ nói ra thì cậu ta chết chắc à, thôi vẫn là nên cho người ta một cơ hội chứ.” Ôn Cẩn thở dài: “Dù sao người làm chị như tớ vẫn nên bao dung đứa em này nhiều hơn.”
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy sau lưng ớn lạnh, xoay người mới phát hiện Lư Vi Vi và Bạch Lộ đều đang cười lạnh nhìn mình, Ôn Cẩn lập tức cảm thấy rùng mình.
Hai người này là nhân vật có tiếng ở trong khối, hơn nữa Bạch Lộ còn là nữ thần trong lòng không biết bao học sinh, học hành còn đỉnh của đỉnh, quan trọng là từ trước đến nay họ cũng không qua lại với nhau thì sao cô ấy lại ghét mình được chứ?
Một suy nghĩ thoáng lướt ngang đầu cô nhưng rất nhanh không còn nữa, cô biết quan hệ của Ôn Du với Lư Vi Vi cực kỳ kém, cậu ta cũng không cần phải ra mặt giúp Ôn Du.
Sau đó Lư Vi Vi nói chuyện như táng vào mặt Ôn Cẩn: “Nói xấu sau lưng người khác, đã vậy còn toàn là bịa đặt vô căn cứ, hình như không phải là chuyện học sinh ngoan nên làm nhỉ? Ôn Du không so đo với cậu bởi vì người ta nhẫn nhịn, đừng đem sức chịu đựng bịa đặt thành mấy kẻ vô liêm sỉ không biết xấu hổ.”
“Nhìn lại chính mình trước rồi hẵng đi phán xét người khác.” So với Lư Vi Vi nghĩ sao nói vậy, Bạch Lộ lại nói ngắn gọn hàm súc hơn rất nhiều.
Mấy người xung quanh còn lộ vẻ chờ đợi cho rằng cô sẽ tiếp tục vài bài mang tính giáo dục ẩn ý nữa cơ, nhưng đáng tiếc Bạch Lộ cười khinh một cái rồi chốt hạ: “Lần sau nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chứ đừng khua môi múa mép, con điên.”
…Nữ thần còn mắng thẳng thắn hơn!
“Các người…”
Ôn Cẩn tức đến mức không nói nên lời.
Trước nay Ôn Du không có bạn bè gì mấy, dù là ở nhà hay trường học cô rất dễ dàng bắt nạt cô ta, bởi dẫu sao cũng chẳng có ai nói đỡ cho một người bạn không thân thiết.
Nhưng tình huống bây giờ là sao? Lư Vi Vi là bạn cùng lớp, nói giúp nhau cô còn có thể hiểu được nhưng Bạch Lộ sao cũng tham gia rồi?
“Mỗi tháng Ôn Du đều khó khăn túng thiếu, một ngày cũng chỉ ăn một ổ bánh mì thôi nhưng vẫn không đủ tiền sinh hoạt, người bạn cùng phòng như tôi còn thấy cô ấy đau lòng.
Chưa từng bạc đãi cậu ấy? Cậu nhìn cả người cậu đi, đâu cũng đều là hàng mới, đồ tốt, còn Ôn Du thì sao, cả người đều là đồ cũ thế mà cậu còn dám nói mấy lời xấu hổ như vậy luôn hả?” Lư Vi Vi càng nói càng tức: “Hơn