Ánh tà dương bao phủ phần cuối của bình nguyên. Màu sắc không phải là màu đỏ tươi bình thường mà gần như màu máu. Cuồng phong gào thét ầm vang trong hư không, trên thảo nguyên cỏ mọc đầy cao đến mắt cá chân, có một con đường nhỏ hẹp xuyên qua. Bây giờ, trên đường có một kỵ sĩ cưỡi ngựa ngừng lại, như thể bị chặn bởi cơn cuồng phong không thể nào đi về phía trước.
Khoảng 20m phía trước, con đường dần cao lên. Chỉ cần leo lên nơi đó, là có thể nhìn thấy một ngôi làng nhỏ ở vùng biên giới -- "Ransylva", cùng với những dãy nhà san sát và những cánh đồng xanh biếc.
Ở đầu con dốc là một thiếu nữ. Có lẽ kỵ sĩ đã bị sắc đẹp tuyệt trần của thiếu nữ thu hút nên mới dừng ngựa.
Đây là một thiếu nữ tuyệt đẹp, cao ngạo, đôi mắt sáng như pháo hoa. Làn da sạm đen vì nắng gió, mái tóc đen buộc thành bó buông thõng ra sau. Toàn thân toát lên nét hoang dã, phóng khoáng đặc trưng của cuộc sống hoang dã. Nàng có sắc đẹp như ánh mặt trời mùa hè, bất cứ ai nhìn thấy nàng đều sẽ muốn tiếp tục quan sát 3 vòng nóng bỏng của nàng. Nhưng quanh cổ của thiếu nữ buộc một chiếc khăn quàng cổ màu lam rách nát dài đến mắt cá chân, tất cả được quấn trong một chiếc áo choàng chống thấm nước màu xám. Ngoại trừ đôi giày xăng-̣đan làm bằng da vô cùng hợp với nàng và chiếc roi dài bên tay phải, trên người nàng hoàn toàn không hề đeo các loại trang sức như dây chuyền, vòng tai có thể khiến người ta cảm thụ được hơi thở nữ tính.
Đứng cạnh thiếu nữ là một con ngựa nhìn qua là biết đã qua cải tạo niên đại xa xưa (ám chỉ công nghệ thay thế các cơ quan nội tạng sinh học bằng các thiết bị điện tử để thích nghi với môi trường khắc nghiệt). Lúc đầu thiếu nữ vắt 2 chân bên hông nó. Thật không thể tưởng tượng nổi trong cơn cuồng phong hét gào khiến người ta muốn bịt tai lại, một thiếu nữ sống tại miền hoang dã, lại có thể đứng cách đó 20m. Thiếu nữ nhận thấy kỵ sĩ lặng lẽ tiến lại gần thay vì giục ngựa chạy tới, xem ra nàng cũng không phải là loại con gái bình thường như nông dân chất phác hay hoặc con gái của người đi khai hoang.
Ngựa dừng vó lần thứ hai, dường như biết thiếu nữ sẽ không nhường đường, nên đã dừng ngựa cách nàng khoảng 1m.
Trong tíc tắc, nơi này chỉ còn tiếng gió rít gào. Sau đó không lâu thiếu nữ mở miệng: “Anh là dân du mục!? Hay là Hunter?"
Giọng nói tuy dũng cảm, tràn đầy khí thế, nhưng hình như lại ẩn chứa sự mệt mỏi.
Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa không đáp.
Bởi hắn đội một chiếc mũ phớt rộng vành kéo rất thấp, lại còn dùng khăn che mặt, nên người khác không thể nào thấy rõ mặt mũi của kỵ sĩ. Nhưng bất luận là từ thân thể mạnh mẽ, hay một phần chiếc thắt lưng có vô số công dụng trong chiến đấu lộ từ chiếc áo khoác dài màu đen đã bạc màu, cũng khiến cho kỵ sĩ nhìn không giống với thương nhân hoặc là người lao động tạm thời.
Dưới chiếc khăn che mặt, đeo một mề đay màu lam, soi chiếu khuôn mặt suy tư của thiếu nữ.
Con ngươi to tròn của thiếu nữ nhìn chằm chằm trường kiếm được đeo sau lưng của kỵ sĩ. Thanh kiếm kia có hình vòng cung hoàn mỹ, khác hẳn với lưỡi kiếm thẳng dài mà đa số Hunter thường dùng, dường như đang kể về thời gian dài mà chủ nhân đã lang thang, phiêu bạt. Nhưng vì không nhận được câu trả lời, thiếu nữ bực bội quát: “Thanh kiếm kia là đồ trang trí sao? Nếu như là vậy, vậy để tôi mang lên chợ bán cho rồi. Để nó lại, sau đó cút đi!"
Sau đó cô ấy lùi lại một bước bằng chân phải, khom nửa thân người, tay nắm roi da từ từ giơ lên cao, tạo dáng như thể cô ấy sẽ ép người đối diện phải nói chuyện nếu hắn cứ im lặng.
Kỵ sĩ lần đầu tiên đáp lời.
"Cô muốn làm gì?"
Thiếu nữ lộ vẻ giật mình. Tuy vì tiếng gió rít gào trên đầu nên nghe không rõ, nhưng âm điệu này chắc thuộc về một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, không sai được!
"WTF! Là một thằng nhãi sao. Nhưng vẫn không thể tha cho chú em được, mau quyết đấu với chị.”
"Cướp sao? Nhưng cũng quá trắng trợn rồi."
"Ngu ngốc! Nếu muốn tiền, thì sao lại ra tay với loại người lang thang nghèo khó như chú em. Chị muốn thử tài của chú em."
Gió rít gào “vù vù". Thiếu nữ vung roi dài, thấy cổ tay mình khẽ run, roi dài cứ như một con rắn đen hung tợn, xoay nhiều vòng dưới ánh tà dương.
"Bắt đầu nào! Nếu chú em muốn thưởng thức bữa ăn ngon ở làng Ransylva, phải đánh bại chị đây trước mới được!"
Thanh niên vẫn ngồi yên trên ngựa không nhúc nhích, dường như không có ý định sử dụng kiếm hoặc thắt lưng chiến đấu. Tuy thanh niên bị thiếu nữ tuyệt đẹp ngang ngược với ánh mắt đầy sát khí đòi khiêu chiến, vẫn chẳng coi là gì. Khiến cô gái bối rối.
Thiếu nữ thở hắt ra đồng thời vung roi dài. Roi da được tạo ra từ lông thép của Người Sói, lại tốn 3 tháng kiên nhẫn bôi mỡ động vật đặc chế. Nếu như bị quất trúng thịt nhất định sẽ bị xé nát.
"Hả!?" Thiếu nữ đổi sắc mặt nhảy lùi ra sau. Cây roi vốn quét lên vai trái của thanh, chẳng biết tại sao lúc sắp đánh trúng lại thay đổi phương hướng, ngược lại đánh úp về phía vai trái của thiếu nữ. Thanh niên không chỉ đảo ngược hướng roi da, còn không chút tổn thương phản đòn kẻ thủ ác.
Trước thần kinh phản xạ có thể nhanh như chớp nhìn thấy tốc độ, góc độ của đòn đánh của roi da, lại còn đánh ngược trở lại, thiếu nữ sẽ phản ứng ra sao?
"Baka! Cuối cùng cũng chịu ra tay!"
Thiếu nữ vung tay phải, chiếc roi bay ngược lại không trúng vào vai cô mà thay vào đó bay lên không trung. Song thiếu nữ không quất roi thứ hai, chỉ đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Bởi vì trực giác đã cho cô biết được sự khác biệt về năng lực chiến đấu giữa hai bên.
"Tránh ra." Thanh niên cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cao giọng quát.
Thiếu nữ tuân theo.
Khi thanh niên cưỡi ngựa đi qua bên cạnh nàng mấy bước, thiếu nữ lần thứ hai đứng giữa đường hét lớn: “Xin hãy nhìn qua bên này!"
Thanh niên quay đầu lại vì giọng nói của nàng rất khổ sầu. Trong khoảng khắc đó, thiếu nữ dùng tay trái vén áo choàng lên vai rồi cởi hẳn ra trong tíc tắc. Vào thời khắc đó, ngay cả ánh tà dương rực rỡ, huy hoàng cũng lu mờ. Chỉ có Venus có thể tạo ra một cơ thể khoả thân tuyệt đẹp đến vậy, thánh khiết rạng ngời rực rỡ trong gió. Thiếu nữ