"Tên tuổi."
Nháy mắt.
"Tuổi."
Nháy mắt.
"Đến hành tinh B-17 bằng cách nào ?"
Vẫn là nháy mắt.
"Trong danh sách du khách của công ty du lịch không có tên của ngươi? Chẳng lẽ ngươi là chiến sĩ cơ giáp đã gặp rủi ro?"
Tiếp tục nháy mắt.
"Ta đã điều tra danh sách mất tích hai năm nay, nhưng không có ai tương tự như ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Vẫn cứ nháy mắt.
"Nói chuyện!" Hứa Chí Viễn nhịn không nổi đập 1 cái lên bàn, dù hắn có tốt như thế nào, có thích người này như thế nào thì hắn cũng không nhịn đươc a, coi hắn là người chết sao? Cư nhiên 1 câu cũng không nói.
Thanh Dương vươn tay, chỉ chỉ vào yết hầu của chính mình.
Chân mày Hứa Chí Viễn cau lại: "Ngươi... Không thể nói chuyện?"
Thanh Dương gật gật đầu.
"Ba!" Lần thứ hai nhịn không được mà đập 1 cái!
"Vậy sao không nói sớm, nơi này có bản viết chữ."
Hứa Chí Viễn đưa cho Thanh Dương một bản điện tử để viết chữ, trong xã hội hiện tại người câm điếc cơ bản không cần học ký hiệu tay nữa mà bọn họ có thể đưa tinh thần vào bản điện tử để viết chữ vừa nhanh lại vừa tiện lợi.
Hiện giờ thật ra Thanh Dương cũng chưa nhận thức hết được bộ chữ cơ bản, lúc lên mạng mặc dù cũng dùng đến tinh thần lực nhưng cũng không thành thục, thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ xuất hiện chữ tiểu triện đại triện thậm chí giáp cốt văn. Không biết phải làm sao a, hắn vẫn còn lưu lại thói quen viết chữ từ thế giới trước, viết chậm chậm còn có thể chú ý một ít, vừa viết lại còn phải khống chế tinh thần lực sẽ khiến hắn phân tâm.
Hắn thoáng nhìn thấy trên bàn của Hứa Chí Viễn có ống đựng bút, vươn tay chỉ chỉ bút lông.
" Dùng cái này sao?" Hứa Chí Viễn đem bút lông đưa cho Thanh Dương, lòng tràn đầy nghi hoặc, bây giờ người ta đều có thói quen dùng bút máy, còn có người thích viết bút lông sao? Hắn cũng chỉ là thích sưu tập các loại văn phòng phẩm nên mới có bút lông .
Tiếp nhận bút lông, đem bảng viết chữ chuyển về trạng thái giấy, Thanh Dương đưa tay viết xuống mấy dòng đưa cho Hứa Chí Viễn.
Hứa Chí Viễn vừa thấy, phản ứng đầu tiên là chữ quá đẹp! Phản ứng thứ 2 chính là huyết áp hắn vọt xông lên tận não ——
Họ tên: Thanh Dương; tuổi: rất lớn; xuất hiện ở hành tinh B-17 bằng cách nào: bị bắt; có phải chiến sĩ cơ giáp gặp rủi ro không: dù chưa chạm vào cơ giáp nhưng vẫn luôn hy vọng đượ sở hữu 1 cái; không tìm thấy người tương tự trong danh sách mất tích: bởi rất khó tìm thấy 2 người có tướng mạo giống nhau; ngươi rốt cuộc là ai: ta hiện tại cũng không rõ lắm.
Hứa Chí Viễn lại muốn hộc máu mà nhìn Thanh Dương: "Thân, ngươi lại muốnđùa giỡn ta sao?"
Hiện tại làm cảnh sát cũng khó a, thật sự là hắn toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, vậy mà ngay cả hỏi cũng đều dùng ngữ khí thân thiết nhất , thực thi đúng theo quy tắc thân cận cùng nhân dân trong quy định《điều lệ quản lý nhân viên cảnh vụ》,
đang cùng nhân dân nói chuyện không quản kia là kẻ bị tình nghi, bởi vì điều lệ phải thân cận cùng nhân dân mà ngay cả đại từ xưng hô thân thiết là "Thân"cũng đã dùng rồi . Vì thế trong lúc thẩm vấn thường xuất hiện tình trạng nhân viên cảnh vụ có vẻ mặt phẫn nộ nóng nảy cắn răng nói: "Thân, ngươi nếu không nhận đừng trách ta không khách khí!"
Thanh Dương giương mắt nhìn nhìn Hứa Chí Viễn, tiếp tục viết: "Thân, đều là người đã thành niên, không cần ham chơi như vậy."
Hứa Chí Viễn bật người đem ngụm máu đã vọt ra nuốt trở lại trong bụng.
Thích là thích, giận là giận, việc gì nên làm thì vẫn phải làm. Hứa Chí Viễn hao hết tâm lực điều tra tài liệu về tội phạm trong suốt hai mươi năm qua, ngày đêmphân tích mới xác định được Thanh Dương tuyệt đối không có khả năng là phần tử phạm pháp nào đó, trừ phi hắn chưa sinh ra đã bắt đầu phạm tội. Hắn lại tìmngười kiểm tra thân thể Thanh Dương, kiểm tra xem người kia có đi chỉnh hình hay không ?.
Kết quả là Thanh Dương tuyệt đối trong trong sạch sạch, trừ khi sinh ra đã làmgiải phẫu, nếu không hắn tuyệt đối chưa đi chỉnh hình . Hơn nữa người này hiện tại mười tám tuổi, còn là một thiếu niên mới trưởng thành.
Thầy thuốc cau mày đưa cho Hứa Chí Viễn bệnh án, trên đó viết người bệnhbẩm sinh không có dây thanh âm, thuộc chứng bệnh thiếu hụt bẩm sinh, đề nghị hắn sau khi xương cốt hoàn tòan trưởng thành vào năm 33 tuổi cần làm giải phẫu , trang bị một dây âm thanh nhân tạo, nếu không kiếp này hắn không thểnói được.
Kết quả kiểm tra này khiến Hứa Chí Viễn vừa vui vừa buồn, buồn vì hắn vẫn chưa thể làm rõ được thân phận của Thanh Dương; còn vui ở chỗ hắn đã xác định được tới 90% rằng Thanh Dương không phải là tội phạm.
Xét về cá nhân mà nói, buồn ở chỗ thân thể Thanh Dương rất tốt lại bẩm sinh khuyết thiếu dây âm thanh, dù trong tương lai có thể làm phẫu thuật , cũng chỉ là máy móc bắt chước mà thôi, vĩnh viễn không phát ra thanh âm của chính mình;còn vui ở chỗ vậy mà người này còn chưa bao giờ làm giải phẫu gì! Phải biết hiện tại có nhiều suất ca mỹ nữ như vậy nhưng có mấy người là trời sinh ?.Người này lại thuần xinh đẹp tự nhiên như vậy thật khiến hắn quá kích động !
Về thân phận Thanh Dương, bác sĩ điều tra cả buổi, cuối cùng cho ra một kết luận, khả năng trong lúc tinh hạm va chạm với vẩn thạch người này cũng bị chấn động mà mất trí nhớ. Không có biện pháp a, vô luận hỏi Thanh Dương như thế nào hắn đều viết mình cũng không rõ ràng lắm.
Thanh Dương đích xác là không rõ ràng lắm, hắn vốn là người tu chân, hiện tại đổi thành tu yêu , tu yêu còn chưa tính, hiện tại chỉ có một nửa thành hình , vậy rốt cuộc tính là gì? Dù ngươi có hỏi tổ sư cũng chưa chắc có kết quả?
Điều tra hơn nửa tháng mà không có kết quả, Hứa Chí Viễn liền giúp Thanh Dương làm giấy căn cước xác định thân phận cùng nhận thông tấn khí mới, cũng giúp hắn báo danh đến bộ phận y tế cho người tàn tật. Hắn được chuyển đến 1 căn hộ còn tốt hơn so với Dịch Trạch, nơi Dịch Trạch ở là căn hộ bình thường mà mọi điều kiện cung cấp cho người tàn tật luôn tốt hơn người thường 1 bậc.
Ngoài phòng ở ra hắn mỗi tháng hắn còn được nhận được năm nghìn điểm tín dụng từ quỹ người tàn tật nhằm cung cấp đầy đủ sinh hoạt cho Thanh Dương.
Kỳ thật mấy công tác đó sẽ có nhân viên