Sinh viên hệ cơ giáp mặt mày ủ rũ mặc vào quân phục, quân trang màu ngân bạch vốn vô cùng xinh đẹp nhưng mà khi có cả trăm người mặc cùng 1 kiểu ngồi cùng 1 chỗ thì đây không còn là xinh đẹp nữa, đó là một loại bi ai a.
Dịch Trạch không để ý đến mấy lời kêu rên của đám bạn cùng phòng, tùy tiện mặc vào quân phục, bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Người khác khi mặc vào cùng loại quân phục này thì thật khó phân biệt, hoặc là anh tuấn, hoặc là xinh đẹp, nhưng nếu đứng chung một chỗ lại không có người nổi trội, đây là 1 loại bi ai nha, nhưng Dịch Trạch thì bất đồng. Rõ ràng vẫn loại quân phục đó khi hắn mặc vào thì lại nổi bật như hạc giữa bầy gà, màu quân trang ngân bạch càng làm nổi bậtdáng người cương trực anh tuấn của hắn, hắn cần hắn đứng ở đó, những người khác sẽ bị lu mờ.
Hoa Thiên Tề nhìn bóng dáng Dịch Trạch cuối cùng rốt cục hiểu được vì sao từ ngày quen với Dịch Trạch thì số người theo đuổi mình vốn lên tận 3 con số giờ lại chẳng có 1 ai, haizz...bởi tình cảm của họ đều bị yêu nghiệt này lấy hết chứ sao!
Hoa Thiên Tề tự nhủ với lòng mình hôm nay tuyệt đối không được ngồi cạnh Dịch Trạch nếu không đảm bảo hắn sẽ không có dc diễm ngộ nào a , chính là hắn vừa thấy xung quanh Dịch Trạch trong bán kính mười thước không có 1 ai đến gần, liền nhịn không được mà muốn chạy lại gần người kia. Hắn vừa bước tới gần Dịch Trạch, người chung quanh sẽ không tự giác mà đứng gần bọn họ 1 chút, cũng không phải bởi vì hắn mà Dịch Trạch tỏa ra ít hàn khí hơn chỉ là không hiểu sao khi hắn đến gần thì Dịch Trạch lại tập trung hàn khí lên người hắn và tiểu phong a=.= thật sự là không biết phải làm sao mà.
Thanh Dương vừa đi vào phòng học lập tức hiểu được người ta nói toàn bộ sinh viên hệ cơ giáp đều là lang sói có nghĩa là gì.
Sinh viên hệ cơ giáp đã sớm lên lớp nhưng họ cũng không ngồi cùng một chỗ mà bọn họ ngồi cứ 1 chỗ có người ngồi thì chỗ bên cạnh lại để trống xong chỗ tiếp theo lại có người ngồi. Bất quá sinh viên ban nghệ thuật đều hiểu được, bọn họ sắp chỗ ngồi như vậy là muốn sinh viên ban nghệ thuật phải ngồi giữa 2 sinh viên hệ cơ giáp a.
Thật sự là quá xấu xa rồi!
Mặc dù trong lòng rất bất mãn nhưng sinh viên ban nghệ thuật vẫn phải chọn 1 người tương đối thuận mắt để ngồi xuống, trong lòng một bên hưởng thụ người kia ân cần với mình, một bên khinh bỉ người kia xấu xa cùng chân chó.
Thanh Dương không phẫn nộ như những sinh viên khác, hắn vừa tiến vào phòng học liếc mắt liền thấy chỗ ngồi cạnh Dịch Trạch vẫn còn trống, lập tức trong lòng tràn đầy hạnh phúc vui vẻ chạy vội qua.
Hắn đứng trước mặt Dịch Trạch dùng vòng thanh khí phát ra âm thanh máy móc: "Xin hỏi nơi này có người ngồi chưa?"
Âm thanh máy móc vang lên khiến người xung quanh không nhịn được mà cảm thán, vừa tiếc hận lại lại vừa tâm liên, dù sao 1 người có 1 chút khuyết điểm bé nhỏ càng dễ chiếm được hảo cảm hơn so với những người hoàn mỹ vô khuyết.
Ánh mắt Hoa Thiên Tề ngồi cách chỗ Dịch Trạch 1 chỗ trống nay đều tái đi rồi! Hắn ngồi đây cũng đã xác định tâm lý 1 học kỳ không được ngồi cạnh bạn nào khoa nghệ thuật , vậy mà không nghĩ tới cái ngươi cái băng sơn như Dịch Trạch cư nhiên lại có thể hấp dẫn người xinh đẹp nhất ban nghệ thuật lại đây, huynh đệ làm tốt lắm!
Hoa Thiên Tề mừng như điên nhưng thấy Dịch Trạch đến mí mắt cũng không nâng lên một chút, hắn lại bắt đầu bất an. Dịch Trạch đồng ý nhanh đi? Không thể nào không thể nào? Dù ngươi không cần cũng không thể không để ý đến phúc lợi các huynh đệ a!
Thanh Dương lộ ra vẻ mặt chờ mong mà nhìn Dịch Trạch, cuối cùng người kia cũng ngẩng đầu lên trong tầm mắt nóng bỏng của mọi người, liếc mắt nhìn Thanh Dương một chút, lại nhìn nhìn bên cạnh không có ai ngồi, lại nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của Hoa Thiên Tề cùng với tiếng xoa tay nho nhỏ của mọi người trong hệ cơ giáp, gập quyển sách lại, đặt ở trên bàn, chính mình thì giật giật, dịch sang chỗ trống bên cạnh, ngồi cạnh Hoa Thiên Tề.
Kháo, mọi người trong phòng không nhịn được mà giơ ngón giữa trong lòng, Bình thường Thanh Dương sẽ phải ngồi giữa 2 sinh viên hệ cơ giáp nhưng nếu là ngồi như bây giờ thì Thanh Dương chỉ cần ngồi cạnh Dịch Trạch. Trong phòng học một mảnh ồ lên, Dịch Trạch ngươi... Khó trách, hóa ra ngươi lại đánh cái chủ ý này, đồ ăn mảnh! Dịch Trạch ngươi cho dù xuất sắc như thế nào cũng không thể như vậy a!
Ngược lại Thanh Dương thấy Dịch Trạch đồng ý cho hắn ngồi cạnh thì thí điên thí điên mặt mày tươi roi rói ngồi xuống, đồng thời dùng cặp mắt đen láy mà nhìn Dịch Trạch, hoàn toàn không để ý đến khí thế băng lạnh của người kia.
Dịch Trạch thậm chí còn không liếc mắt lấy một cái, mở sách ra, tiếp tục đọc sách.
Hoa Thiên Tề nhìn chằm chằm vào Dịch Trạch trong lòng khinh bỉ, ngươi liền đọc tiếp đi! Từ lúc vào phòng học đã bắt đầu đọc trang 250 , đọc nửa giờ vẫn còn ở trang 250, ngươi rút cuộc là có đọc được cái gì không a?? Còn có từ lúc bắt đầu đã có tiểu mĩ nhân ban nghệ thuật muốn ngồi ở đây, ngươi đều không để ý tới. Hại ta còn tưởng rằng vị trí này chắc chắn sẽ trống cả học kỳ này, ai biết hóa ra là ngươi luôn luôn chờ hắn a!
Hoa Thiên Tề luôn luôn trì độn khó có lúc tỏ ra thông minh một chút, Dịch Trạch đích xác là đang chờ Thanh Dương.
Từ ngày đó, sau khi hắn nhìn thấy Thanh Dương viết cái chữ "Trạch" kia, Dịch Trạch thỉnh thoảng sẽ không tự giác được mà nghĩ đến người thiếu niên này, vừa thanh tú lại mang theo nét yêu diễm, đem này hai loại khí chất mâu thuẫn dung hợp 1 cách hoàn mỹ, ánh mắt đen láy hấp dẫn mọi người. Vừa nghĩ tới việc người thiếu niên dùng 1 biểu tình vừa ấm áp lại nhu hòa viết 1 chữ "Trạch" kia, không hiểu vì sao Dịch Trạch đã cảm thấy hôm nay nhất định thiếu niên ấy sẽ ngồi ở bên cạnh mình, cho nên hắn luôn luôn chờ đợi.
Sau khi Thanh Dương được ngồi cạnh Dịch Trạch, hắn tự nhủ mình đã vượt qua được bước gian nan đầu tiên! Cách mục tiêu trở thành bạn tri kỷ của Dịch Trạch còn rất xa, nhưng ít ra hắn bước được bước đầu tiên! Ít nhất Dịch Trạch không một cước đá văng hắn nói "Lăn" ! Thiên, đây là tiến bộ cỡ nào a! Này giống như hắn từ 1 kẻ không có chút trụ cột nào về tu chân vèo một chút đã nhảy đến toàn chiếu kỳ, thật sự là như bước 1 bước lên trời vậy!
Không ngừng cố gắng! Thanh Dương cầm tiểu mao bút trong tay( lão