Từng đợt sóng cuộn trào trong nội tâm Dịch Trạch như bài sơn đảo hải, có vui sướng, tự trách, có nhu tình, thương tiếc, lại có chút oán giận, lo được lo mất. Tình cảm căng tràn sớm đã vượt qua mọi khả năng thừa nhận của hắn. Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa bao giờ được nếm trải nhiều loại tâm tình đến như vậy, trong ký ức của hắn, ngoài máy móc thì chính là máy móc, rồi còn có nhiều lần thực nghiệm, có lẽ hắn cũng từng khóc từng cười nhưng dù hắn kêu gào khóc lóc như thế nào, cười hay mỉa mai cũng không có ai để ý đến hắn..., dần dần hắn quên cách khóc, quên cách cười như thế nào. Lần duy nhất hắn được hưởng sự ôn nhu chính là trong cái đêm mười lăm năm trước, nhưng nếu như ẩn sâu sau vỏ ngoài ôn nhu lại chính là hiện thực tàn khốc thì hắn tình nguyện không cần cái loại ôn nhu sớm nở tối tàn này.
Sau khi giành lại được tự do, hắn muốn một lần nữa tìm lại tình cảm trong trái tim mình, muốn thử cái cảm giác gia đình, muốn sống như 1 người bình thường. Nhưng hắn đã sống hai mươi năm khuyết thiếu tình cảm rồi, hắn đã quên mất ôn nhu là gì rồi. Cho nên hắn nhặt thứ duy nhất làm nội tâm hắn dao động về - tiểu nãi báo, hắn đối xử thật tốt với nãi báo, để an ủi 1 phần tình cảm đã mất mát của mình.
Nhưng cuối cùng mọi thứ lại không theo suy tính của hắn. Tình cảm mãnh liệt đã dùng 1 phương thức khác để thể hiện.
Dục vọng trào ra như hồng thủy vỡ đê khiến hắn có chút không thở nổi, dường như toàn bộ tình cảm đã dùng 1 phương thức khác rót vào trong cơ thể hắn, tràn ngập từng tế bào, từng chút từng chút ăn mòn trái tim hắn. Tuy vẫn còn quá nhiều chuyện chưa được sáng tỏ, nhưng có sao đâu, sau này bọn họ còn có rất nhiều thời gian. Dịch Trạch rất đơn giản cũng rất thực tế, cứ chiếm lấy người này trước đã, những việc khác sẽ giải quyết sau.
Dịch Trạch nhanh chóng thoát quần áo cho Thanh Dương rồi vươn tay vuốt ve da thịt của người này, thật nhẵn nhụi non mịn như da lông tiểu nãi báo khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Bóng đêm càng ngày càng mờ ảo, không khí càng lúc càng ám muội.
Nhưng mà Thanh Dương lại thuần 1 tên đầu gỗ ngu ngốc nên ngươi đừng hy vọng hắn sẽ nhận ra cái gì không khí ám muội ở đây.
Dịch Trạch nhận ra hắn rồi, hắn không cần phải dấu giếm nữa , khi còn là nãi báo hắn không thể nói được, khi là Thanh Dương hắn lại không dám nói, giờ thì hắn có thể thoải mái nói chuyện rồi .
"Ngươi quả nhiên là luyến thú nghiện." Lúc Dịch Trạch đang sờ cái đuôi Thanh Dương thì nghe thấy tiếng nói như vậy vang lên .
Thân thể hắn thoáng chốc cứng đờ, gần như nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Tôi vẫn muốn hỏi em, là ai nói với em như vậy ?"
"Vạn độ huynh nói cho ta biết , trên diễn đàn cũng có rất nhiều người nói như vậy." Thanh Dương thừa dịp Dịch Trạch dừng lại động tác nhanh chóng ngồi dậy mặc lại quần áo vừa bị cởi ra.
"Sau này ít lên mạng, trên đó dễ nhiễm mấy thói xấu." Dịch Trạch nhanh tay lẹ mắt mà đoạt lấy quần áo, lần thứ hai đem người khóa vào trong ngực.
"Nhưng mà mấy thứ trên đó nói đều là sự thực, chính ta đã kiểm tra cũng tận mắt trông thấy." Thanh Dương giãy dụa không được đành thành thành thật thật rúc vào trong ngực Dịch Trạch, dù sao thời điểm hắn còn là tiểu nãi báo, hắn đã quen như vậy. Nhưng mà hiển nhiên, hắn còn chưa liên hệ giữa lý thuyết và thực tế nên căn bản không ý thức được con thú mà Dịch Trạch luyến ái là hắn. Không phải Dịch Trạch cũng cười với phì miêu sao? Vậy chắc hẳn là cứ là thú là được đi, hiện tại hắn còn sờ tới sờ lui trên thân mình nhất định là do lỗ tai với cái đuôi này.
Dịch Trạch nghiến răng càng lợi hại hơn: "Em nhìn thấy cái gì ?"
Thanh Dương mang mũ giáp trong phòng Dịch Trạch lên đầu: "Ngươi chờ một chút."
Nói xong không đợi Dịch Trạch đáp lại liền trực tiếp lên mạng mặc kệ dục vọng còn đang bừng bừng của Dịch Trạch.
Em ấy cư nhiên dám! Em ấy không phải là thích mình sao? Chẳng phải lúc còn là báo tử, em ấy còn chạy lại gần mình cầu hoan sao? Vậy hiện tại em ấy đang làm cái gì? Khó khăn lắm mình mới quyết định bính người này, chẳng phải em ấy nên vui vui vẻ vẻ sáp lại để mình âu yếm sao?
Vài phút sau Thanh Dương rời mạng mang mũ giáp đội lên đầu Dịch Trạch: "Ta đem 'Mắt thấy vi thực' cho ngươi xem ."
Mũ giáp của Dịch Trạch cũng không buộc định người sử dụng, tài khoản gì cũng có thể đăng nhập. Thanh Dương lúc trước tuy rất khiếp sợ trước đống tài liệu đónhưng vẫn không quên lưu lại tài liệu trong thư viện của mình giờ thuận tiện lấy ra cho Dịch Trạch xem. Về cơ bản thì thư viện cá nhân cũng không buộc định với hệ thống hay mũ giáp mà buộc định với tài khoản người dùng , tinh thần lực của người dùng càng cao thì không gian thư viện càng lớn.
Dịch Trạch đeo mũ giáp chưa được mấy chục giây liền mạnh mẽ thoát tuyến, một tay kéo mũ giáp vất xuống đất sau đó hung hăng đặt Thanh Dương lên giường, đè áp thân người này xuống giận dữ nói: "Lúc không ở gần tôi em đều xem những thứ này?"
Thanh Dương cũng không sợ hãi khi thấy Dịch Trạch sinh khí, rõ ràng Dịch Trạch chỉ cần hơi hơi tức giận cũng có thể khiến Hoa Thiên Tề và phong hồ lạnh run thậm chí muốn đào cái hố mà chui xuống, nhưng mà hắn thì chưa bao giờ sợ Dịch Trạch tức giận. Hắn cũng không rõ vì sao, chỉ là hắn tin tưởng người này, bất cứ lúc nào người này cũng sẽ không thương tổn hắn.
Nói trắng ra chính là ngươi luyến tiếc ta, ngươi yêu ta nên ngươi không thể làm tổn thương ta được!
Hắn phi thường thản nhiên mà gật gật đầu: "Ta cảm thấy họ nói rất đúng nha . Ngươi xem, thời điểm ta là báo tử ngươi cực kỳ tốt với ta, ta mới vừa biến thành người ngươi liền đá ta một cước, à không, là 2 cước. Ta chạy tới tìm ngươi ngươi cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, lại còn cười với đại phì miêu kia!"
Nhắc đến đại phì miêu trong long Thanh Dương nổi lên 1 phen phẫn hận rồi tiếp tục nói: "Ta biến thành báo tử đi tìm ngươi ngươi lại tốt với ta rồi còn hôn môi ta, sau đó khi ta có lỗ tai và đuôi thì ngươi lại đối xử tốt với ta ."
Hắn dùng vẻ mặt lên án mà nhìn Dịch Trạch, 1 núi bằng chứng như