Cùng lúc đó, Dịch Trạch và Tư Diệu Tiền cũng nhìn thấy Hồng Hồ Tử, bản thân Dịch Trạch cũng không có gì ngạc nhiên, bởi khi Mạnh Hoài nói vị trí lỗ đen cho hắn, hắn đã nhận ra nơi này chính là nơi hồng hồ tử rơi vào trước đây, Thanh Dương còn sống, như vậy hồng hồ tử cũng có thể còn sống.
Nhưng mà Tư Diệu Tiền thì không biết, vụ việc phản bội lần trước tuy hắn cũng có tham dự vào nhưng hắn không trực tiếp đến hiện trường mà chỉ làm 1 số viện trợ sau màn mà thôi,. Sau đó hắn cũng không quan tâm đến kết cục của hồng hồ tử, chính là sau khi Hà Thành Hâm nói cho hắn biết hồng hồ tử đã thi cốt vô tồn thì hắn hơi hơi sửng sốt một chút, nhưng cùng lúc ấy lại có 1 tên tay sai hủy đi trình tự hắn đang làm 1 năm nay nên hắn cũng quên chuyện này đi .
Hồng hồ tử chết ở đâu, chết như thế nào, Tư Diệu Tiền đều không biết. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu của hồng hồ tử nhìn mình, hắn ngây ngẩn cả người, chân dính trên mặt đất không thể nào nhúc nhích được.
Cuối cùng dân cư ở đây cũng phát hiện ra nhóm người bọn họ cũng nhận ra Dịch Trạch hẳn là 1 kẻ cực kỳ lợi hại, kẻ có thể xuyên qua lỗ đen mà không mảy may thương tổn, ánh mắt sắc bén thoáng nhìn khiến cho người khác không dám tiếp cận, nên căn bản không có ai dám đến tìm hắn gây phiền toái. Ngược lại lại có 2 nữ nhân xinh đẹp lả lướt đi lên tung mị nhãn với Dịch Trạch, dư quang khóe mắt còn thường thường lướt qua vật nổi lên trong lồng ngực Dịch Trạch kia, đó hẳn là 1 vật gì đó cực kỳ quý giá.
Dịch Trạch không để ý tới những nữ nhân đó trực tiếp nói với hồng hồ tử: “Ta cần một phòng nghỉ, đưa nước ấm cùng đồ ăn đến.”
Cách Dịch Trạch nói chuyện với hồng hồ tử vẫn luôn luôn như vậy, không cầu xin, mà là cao cao tại thượng ra lệnh. Hồng hồ tử vốn cũng không để ý đến điều đó nhưng thủ hạ của hắn để ý cũng nhiều lần giáo huấn Dịch Trạch. Hồng hồ tử biết chuyện này nhưng hắn không quản, Dịch Trạch ngông nghênh bị người ta giáo huấn là chuyện của Dịch Trạch, Dịch Trạch học được cách ứng nhân xử thế cũng là chuyện của Dịch Trạch, Dịch Trạch nhìn thì có vẻ hạ mình nhưng thực tế lại bất khuất không chịu cúi đầu cũng là chuyện của Dịch Trạch. Vô luận như thế nào, thì thái độ của hồng hồ tử vẫn không thay đổi, Hồng hồ tử chỉ muốn biết trong hoàn cảnh như thế này, hài tử kia sẽ trưởng thành thành dạng gì mà thôi.
Lúc này Dịch Trạch đã mạnh hơn ngày xưa rất nhiều, 6 năm không gặp hắn đã từ 1 lang tế tử trưởng thành thành 1 dã lang hung mãnh rốt cuộc không ai có thể áp trụ hắn nữa. Hồng hồ tử gật gật đầu, phân phó người làm theo yêu cầu của Dịch Trạch, mệnh lệnh này khiến mọi người rất kinh ngạc, 1 kẻ luôn luôn không cho phép kẻ nào mạo phạm hắn cư nhiên sẽ tùy ý một người như vậy, còn đáp ứng hắn! Người trẻ tuổi lạnh lùng này rốt cuộc là ai?
Thật ra Hồng hồ tử cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, Dịch Trạch có thể nói chuyện với hắn như vậy vì Dịch Trạch đã chịu được khảo nghiệm, còn hắn thỏa mãn yêu cầu của Dịch Trạch bởi vì Dịch Trạch cho hắn tiền đặt cọc.
Tư Diệu Tiền bị người ta gọi là “Tiền đặt cọc” vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ đứng im tại chỗ, ánh mắt sâu đen nhìn không ra một tia cảm xúc, giống như trong nháy mắt hắn nhìn thấy hồng hồ tử kia cánh cửa trái tim của hắn cũng đã đóng chặt lại.
Dịch Trạch không để ý tới Tư Diệu Tiền phía sau, mang theo tiểu nãi báo đi về hướng căn phòng hắn mới được sắp xếp, lúc này Dịch Trạch chỉ muốn ở chung 1 mình với Thanh Dương rồi hảo hảo đòi lại toàn bộ những tưởng niệm trong thời gian qua. Cho dù Dịch Trạch không nguyện ý làm nãi báo ở nơi này, nhưng nếu chỉ chiếm chút tiện nghi hay ngắm nhìn bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của nãi báo cũng thỏa mãn a .
Mọi người thấy Dịch Trạch căn bản không quản đến Tư Diệu Tiền, liền cho rằng bọn họ không phải cười quen thân thiết. Tư Diệu Tiền mặc dù là thiên tài, nhưng bộ dạng lại có chút đơn bạc, trước đó lại bị hồng hồ tử điều giáo nên vừa gợi cảm lại vừa mị hoặc thật khiến con người ta thèm nhỏ dãi, 1 người như vậy lại chỉ đi 1 mình nên có không ít người đánh chủ ý đến hắn.
Lai á thấy hồng hồ tử phóng túng Dịch Trạch như vậy liền đi đến bên cạnh hồng hồ tử, thấp giọng hỏi ý kiến về sự tình của Dịch Trạch. Hắn vốn là hữu ý đối hồng hồ tử, bình thường vì muốn để người khác nghĩ hồng hồ tử coi trọng mình nên thái độ thường xuyên có chút ái muội cùng thân cận. Hồng hồ tử biết tâm tư của hắn, cũng không phản đối, nhưng chưa bao giờ cho quá hắn cơ hội. Lai á chỉ cần 1 người che chở nên chỉ cần lai á làm việc như lưu loát, thì hồng hồ tử sẽ cho hắn chỗ đứng, cũng tuyệt đối không cho hắn thân cận.
nguyên bản Tư Diệu Tiền đang nhìn hồng hồ tử không dời tầm mắt, vừa thấy lai á bày ra bộ dáng thân mật, khóe môi không khỏi gợi lên một cái tươi cười biếng nhác, hắn nghiêng mặt không nhìn hồng hồ tử nữa, đưa tay khoát lên vai kẻ vẫn muốn lôi kéo làm quen bên cạnh, vừa cười vừa tùy ý nói: “muốn lên giường với ta thì cần đài thọ.”
Người nọ thấy Tư Diệu Tiền sảng khoái như vậy bèn vươn tay ôm thắt lưng Tư Diệu Tiền còn sờ soạng 2 cái, hết sức hài lòng nói: “Ta bao dưỡng ngươi.”
Trên thực tế hắn nuôi không nổi, bởi vì giây tiếp theo hồng hồ tử đã vọt lên, một cước đem người đá đi, tháo rời tay chân, chỉ vài giây người này đã huyết nhục mơ hồ còn lộ ra cả xương trắng. Người nọ đau đớn muốn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng vừa hô lên một tiếng, đã bị chân hồng hồ tử đạp lên cổ cắt đứt dây thanh, chỉ có thể hé răng phát ra kêu nặng nề.
Ánh mắt Tư Diệu Tiền không liếc đến người nọ 1 cái một cái, chỉ cười cười nói với hồng hồ tử: “Có giường ngủ sao?”
“Nửa.”
Lai á sau khi nghe xong sắc mặt nhất thời trắng bệch, so bất luận kẻ nào hắn đều rõ ràng hiểu được 1 nửa cái giường kia của hồng hồ tử cho tới bây giờ vẫn chưa có ai bò lên được.
“Không cần, ” Tư Diệu Tiền xoay người, “Ta tùy tiện tìm một chỗ.”
Hồng hồ tử ôm thắt lưng hắn một phen, cọ hai cái ở địa phương người