Hồng hồ tử xung trận lên trước khiến chúng thuộc hạ buồn bực đến bứt rứt không thôi, lão Đại, ngài là BOSS a , chẳng lẽ boss không nên áp trận rồi xuất hiện cuối cùng sao ? Là nhân vật trung tâm vậy mà lão Đại cư nhiên lại chạy đi làm tiên phong a, thật sự là rất không chuyên nghiệp người có biết không!
Mà chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là rõ ràng Thanh Dương và phương diêu đã mở ra đường thông gió nối với bên tinh tế hải tặc để bọn họ có thể dễ dàng lẻn vào bên trong, kết quả là lão Đại lại không thèm làm theo kế hoạch, chính mình xông vào hệ thống phòng ngự của quân địch tạo ra oanh động thật lớn a…
Sau khi Thanh Dương biết chuyện, y thập phần hoài nghi chuyện y trộm lẻn vào doanh trại quân địch lại còn phải hy sinh nhan sắc ( nãi báo ) rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ? Hồng hồ tử chết tiệt!
Luận về sức chiến đấu cơ bản của cơ thể, trong vòng 1 giây Thanh Dương có thể giết mười mấy hồng hồ tử. Bất quá nếu tính về cơ giáp, lấy trình độ ngang học sinh tiểu học của Thanh Dương kia, hồng hồ tử có thể giết y trong 1 giây a. Như vậy tính đi tính lại, vẫn là Thanh Dương chiếm thượng phong đi, nãi báo liếm móng vuốt nghĩ.
Sau khi công phá được tinh tế thì họ cần phải xử lý tù binh, kiểm kê tài vật, phân phối tài vật, quy hoạch lại cơ kết cấu một lần nữa, đủ loại sự tình, hồng hồ tử hẳn là rất bận . Bất quá bàn tay to của hắn vung lên, lần thứ hai thập phần không chuyên nghiệp mà đem chuyện này toàn quyền giao cho thủ hạ xử lý, chính mình lại mang theo ngải tư cách đặc biệt vào tiểu hắc ốc, muốn tìm bằng được kẻ hạ đọc thủ phía sau màn năm đó, triệt để giải quyết ký sinh thú trong đầu Tư Diệu Tiền.
Cho dù hiện giờ dưới sự trợ giúp của Thanh Dương, ký sinh thú đã rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng để tránh hậu họa, nhất là việc Tư Diệu Tiền không thể có bất luận dao động tình cảm việc ấy khiến hồng hồ tử không thể chịu đựng được . trong đầu Tư Diệu Tiền có tai hoạ ngầm này đã khiến hắn thập phần tức giận , càng miễn bàn tới chuyện vì để ký sinh thú ngủ say, hồng hồ tử sẽ không thể đùa giỡn Tư Diệu Tiền, nhìn y lộ ra đủ loại biểu tình. Từ đầu tính cách hồng hồ tử đã cực kỳ ác liệt, càng thích, lại càng muốn nhìn biểu tình quẫn bách của người kia, nếu không năm đó Tư Diệu Tiền cũng sẽ không nghĩ rằng mình chỉ là một món đồ chơi của hồng hồ tử.
Hồng hồ tử ném công việc cho thủ hạ, hồng hồ tử chạy tới tiểu hắc ốc tra tấn , bận rộn như vậy nên chỉ còn lại có phương diêu đang ôm nãi báo. Y bị thủ hạ hồng hồ tử an bài trong 1 khu phòng an tĩnh, chờ đến khi hoàn thành công việc trên tinh tế thì nhóm Tiền Hải đạo sẽ đưa y về nhà.
Ngoại trừ hồng hồ tử thì trong nhóm tinh tế hải tặc không ai biết được thân phận thật của Thanh Dương, đương nhiên trong đó bao gồm cả phương diêu. Tinh tế hải tặc chỉ biết lão Đại bọn họ có một nội ứng, bọn họ nghĩ đó là phương diêu; mà Thanh Dương thì lại nói với phương diêu rằng mình là một khế ước thú phi thường thông minh, hảo a, chính là thánh thú trong truyền thuyết.
Dù sao tại thế giới này có rất ít truyền thuyết về yêu tu, phương diêu cũng không nghi ngờ gì. Bất quá đến lúc y biết Thanh Dương là một thánh thú thì trong mắt y vẫn là toát ra thần sắc khó có thể tin: này ngốc manh bạch miêu, chính là thánh thú trong truyền thuyết?
Cho nên nói, lực sát thương bề ngoài là phi thường cường đại . Nhất là khi Thanh Dương ở trong phòng tắm tắm rửa (trong mắt phương diêu đó là đang nghịch nước ), tiểu móng vuốt nộn nộn đặt trong nước, sàn phòng tắm bị hắn dẫm lên in hình 1 đám tiểu ấn nhỏ nhỏ.
nãi báo vừa tắm qua bộ lông xoã tung, bộ dáng thoạt nhìn liền mềm nhũn hảo ôm a, quả thực manh sát toàn bộ những kẻ nhung mao khống trên thế giới này! mấy năm nay Phương diêu đi theo Thẩm Á Thiên nên yêu thích cũng không tự chủ được mà bị ảnh hưởng, thấy bộ dáng mỹ báo xuất dục kia, tâm đều bị manh hóa !
Nhớ tới việc y sắp liên lạc với “ người nhà” trước khi bị bắt cóc, phương diêu cầm nắm tay, ánh mắt lộ ra thần sắc thống khổ.
Nãi báo nhảy lên trên vai phương diêu, vươn ra trảo điếm mềm nhũn vỗ lên trên mặt phương diêu, đồng thời dùng âm thanh nãi thanh nãi khí loại âm thanh có thể dung tâm can phương diêu thành một bãi nước nói: “Làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng khổ đại cừu thâm a, không lẽ là ngươi không thể trở về nhà được? Vì sao ngươi lại có những biểu tình này? Người còn trẻ tuổi a, không cần thương tâm như vậy, nhân sinh còn dài như vậy, thời khắc tốt đẹp vẫn còn ở phí sau chờ đợi ngươi.”
Nãi báo vừa nói một bên còn thập phần kiêu ngạo mà ngang khởi cái cổ, nãi bạch nãi bạch , nhìn xem phương diêu hảo muốn vươn tay sờ một chút, rất đáng yêu ! Nhất là nhìn tiểu mao non nớt trên mặt nãi báo cư nhiên có thể lộ ra biểu tình sâu không lường được, thật giống như một hài tử giả trang đại nhân vậy. Cho dù bây giờ trong lòng phương diêu đã rõ ràng nãi báo là thánh thú, tuổi có thể nhiều gấp y máy chục lần, bất quá y vẫn là không có biện pháp nghĩ nãi báo là 1 tồn tại cực kỳ cường đại, không thể không nói bề ngoài có lực sát thương thật sự quá lớn.
Phương diêu nhìn nãi báo, trong lòng thoải mái không ít, y nhẹ thán một hơi nói: “Kỳ thật có thể có tự do, không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi hầu hạ dưới gối người khác ta thật sự đã rất vui vẻ rồi. Chính là đôi khi, có thể trở về cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt. ta cho rằng ta làm hết thảy đều là vi nhân loại, hy sinh cũng là không thể tránh được, chính là hiện tại…”
Y đưa tay sờ sờ mao nhung nhung trên đầu nãi báo, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp: “Ta luyến tiếc.”
Thanh Dương mẫn cảm nhận thấy được tâm tình của phương diêu, dùng cái đuôi quét trong ngực y nói: “lựa chọn khó cả đôi đường sao? Kỳ thật ta cũng từng gặp quá.”
Nãi báo nhảy đến trên đầu phương diêu, dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi của mình, vươn ra tiểu móng phấn nộn vuốt đè lên đầu phương diêu nói: “Lúc ấy, hai lựa chọn vô luận là ta buông tha cái nào ta cũng đều sẽ hối hận, cho nên ta lựa chọn cái khiến ta ít hối hận hơn. Cho đến bây giờ khi nghĩ đến thứ mà ta từng buông tha kia, ta vẫn đau lòng, nhưng ta không hối hận, bởi vì nếu buông tha cái này, ta sẽ sống không nổi.”
Đại đạo môn cùng Dịch Trạch, cả 2 thứ Thanh Dương đều yêu. Nhưng cái gì quan trọng hơn, y lựa chọn Dịch Trạch, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Đại đạo môn là quá khứ của y, mà Dịch Trạch là tương lai của y.
Phương diêu bế nãi báo từ trên đầu mình xuống, nhịn không được nhu nhu tlông mao mềm nhũn kia, trong lòng nhuyễn đến rối tinh rối mù. Ynắm tiểu móng vuốt nãi báo nói: “Nhìn bộ dáng ngươi như vâyj, thật không ngờ ngươi từng rối rắm qua a!”
“báo là không thể nhìn tướng mạo!” Thanh Dương dùng móng vuốt đẩy phương diêu ra, đừng sờ sờ nhu nhu nữa , Dịch Trạch sẽ ăn dấm!
“Báo?” Phương diêu điểm điểm chóp mũi nãi báo, “Ngươi này tiểu miêu còn dám tự xưng là báo?”
“Này! Ta là thánh thú, trời sinh chính là báo, hiện tại chính là ngụy trang thành bộ dáng miêu!” Thanh Dương thực phẫn nộ.
Phương diêu: “Vậy ngươi biến thành báo cho ta xem a.”
Thanh Dương nhếch lên cái đuôi uốn éo đầu: “diện mạo chân thực của ta mới không cho ngươi xem!”
cái đuôi kiều đến cao như vậy, tiểu chóp mũi hướng lên trời, một bộ dáng ngạo kiều ngốc manh, tâm phương diêu triệt nhũn hóa . Hắn đem nãi báo ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Ngươi xem, mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi bị, vô luận…”
Y nói đến đây liền đình chỉ, giống như có bí mật gì. Thanh Dương đã sớm biết phương diêu có bí mật, nếu không cũng sẽ không từ một cái tù nhân lại chủ động biến thành 1 hacker có năng lực ngang với Tư Diệu Tiền. Bất quá y cảm giác được phương diêu có thiện ý với y, Thanh Dương quyết định tin tưởng phương diêu.
Một người một nãi báo thập phần vô tư tới vô tâm chơi nháo trong phòng ,mệt thì đi ngủ, thời gian này hồng hồ tử đã đem ngải tư cách hành hạ như lột 1 tầng da, muốn hỏi ra bí mật cùng sở hữu của hắn.
Đích xác có một tổ chức như vậy, nhân số không nhiều lắm, cũng không tính là cường đại, nhưng mà hình như nó đã âm thầm đã khống chế rất nhiều người, nó có rất nhiều bí mật. Đáng tiếc ngải tư cách chỉ là một cái con rối, có