“Có ai quy định, chìa khóa nhất định phải là huyết mạch tương liên đâu ? Hiện tại mọi người đem hết thảy quy tội cho khoa học, cho nên phong ấn mới có thể bị mệnh danh là gien khóa, mà mấu chốt cởi bỏ phong ấn được xưng là chìa khóa. Tại mấy ngàn năm trước, chúng ta xưng này là huyết mạch cùng… Vận mệnh.”
“Vận mệnh?” ánh mắt Mạnh Hoài có chút mê mang, “Gien và vận mệnh có quan hệ gì sao?”
“Đương nhiên là có, ” kẻ thần bí nhìn bộ dáng ngây thơ của Mạnh Hoài, nhịn không được trạc trạc đôi môi kia, “Có nhân tất có quả, ngày xưa gieo nhân giờ nhận lại quả. Năm đó tứ đại gia tộc liên thủ phong ấn oán khí, trả giá đại giới cũng không chỉ đơn giản là dùng gien, chính là thời đại thay đổi, chúng ta có thể dùng gien để giải thích cho những gì họ phải trả giá.”
“Phong ấn oán khí, trừ bỏ hao hết toàn bộ khí lực đồng thời còn bị nguyền rủa quấn thân, cướp lấy thứ quan trọng nhất của người phong ấn. Hoa gia là cốt nhục thân tình; Mạnh gia là tư oán, trước ta không nói cho ngươi toàn bộ chân tướng vì để có được gien khóa Mạnh gia thì cần người Mạnh gia lấy đi tánh mạng huyết mạch Mạnh gia, cho nên trong tương lai ngươi cò cần lấy mạng mạnh khải dương.”
Mạnh Hoài mở to hai mắt nhìn, không phải bởi vì người này muốn hắn tàn nhẫn giết chết thân sinh huyết mạch của mình, mà là kẻ thần bí cư nhiên sẽ nói với hắn nhiều chuyện bí mật đến vậy, này đến tột cùng là tín nhiệm, hay là do cuối cùng hắn kiểu gì cũng chết, không cần lo sợ bí mật bị tiết lộ?
Không để ý đến những rối rắm của Mạnh Hoài, kẻ thần bí tiếp tục nói: “Thẩm gia là tiên tri giả, đại giới cần trả chính là đôi mắt. Nhìn không được không phải bởi vì tật bệnh, mà là do họ đang làm việc nghịch thiên. Ta cho Thẩm Á Thiên ánh sáng, kỳ thật là lấy đi khả năng tiên tri của hắn và cũng cởi bỏ được 1 phần trọng yếu của phong ấn. Hiện tại chỉ còn đổng gia, năm đó thứ bọn họ trả giá lại là… Ái tình.”
“Đổng gia vô luận có bao nhiêu con cháu, đều sẽ bị một người hấp dẫn. Mà toàn bộ thần hồn người này cũng chính là gien chìa khoá của đổng gia, cho nên chìa khóa của đổng gia cũng không nằm trên người chảy huyết mạch đổng gia mà là nằm trên người bọn họ yêu thương.
Bao nhiêu năm qua đổng gia đều không cho phép tử nữ luyến ái. Cố tình hai mươi năm trước xuất hiện một nguyên khải, khiến đổng gia nam nữ tất cả đều si mê không thôi, cuối cùng đổng gia gia chủ tự mình xuống tay hủy diệt nguyên khải, buồn cười chính là, năm đó ta không nhận rõ điểm này, cư nhiên không cẩn thận lại làm đồng lõa của bọn họ. Đáng tiếc người định không bằng trời định, hai mươi năm sau, lại xuất hiện Thanh Dương.”
Kẻ thần bí vươn tay, điểm lên quang bình chuyên chú mà nhìn Thanh Dương và đổng toàn. Hình ảnh thay đổi xuất hiện là vũ hội hoá trang, Dịch Trạch ôm Thanh Dương khiêu vũ. Trên đám mây ở không trung chi thành là ánh mắt thâm tình của Dịch Trạch.
Mạnh Hoài đương nhiên nhận thức Dịch Trạch, đây chính là kẻ đã phế bỏ hắn rồi để hắn lại trên tinh cầu không người cho hắn chờ chết, thủ đoạn tàn nhẫn, không nghĩ rằng người này lại có thể lộ ra ánh mắt dịu dàng đến thế.
“Hắn họ Dịch.”
“Hừ, ” kẻ thần bí cười cười nói, “là con trai độc nhất của đổng linh và nguyên khải sao lại không thể coi là huyết mạch đổng gia? Năm đó phụ thân đổng toàn si mê nguyên khải như si như cuồng, bị đổng gia nhốt lại mấy năm rồi cường bách hắn lưu lại con nối dòng. Là đổng linh, nữ nhân này là thật ngoan, thậm chí còn xuống tay với người mình yêu nhất, cấu kết tổ thực nghiệm ‘Phệ thiên’, hại Dịch Trạch, lại bán đứng nguyên khải, rồi khi nguyên khải chết cô ta tự tử theo sau, thật sự là không ai có thể lý giải tình cảm mà. Sứ mệnh gia tộc cùng ái tình nàng đều muốn, rồi lại đều có thể buông tha, vừa tham lam lại quyết tuyệt, vừa quyết đoán lại ôn nhu, vừa ngoan độc lại mềm lòng.”
“Nói cách khác, Dịch Trạch cùng người đổng gia là biểu huynh đệ, mà người tất cả bọn họ thích chính là…”
Kẻ thần bí gật gật đầu: “Chính là chìa khóa cuối cùng để phá vỡ phong ấn sinh hồn tế. Ta từng tiếp xúc với hắn trên Internet, vốn muốn nhân cơ hội đó để bắt lấy hắn , đáng tiếc lại bị buổi tọa đàm của Thẩm Á Thiên phá hủy kế hoạch. Bất quá qua đó ta phát hiện hắn còn có một thân phận khác.”
Hình ảnh trên quang bình lại thay đổi, là buổi trò chuyện của kẻ thần bí với Thanh Dương, trong hình ảnh chỉ có một người.
“Hắn là Thanh Dương?” vẻ mặt Mạnh Hoài mê mang, đây không phải là Thanh Dương ?
Kẻ thần bí vươn tay điểm điểm lên mặt Thanh Dương: “Ta cũng đã quan sát rất lâu mới phát hiện .”
Mạnh Hoài tinh tế nhìn lại, lại phát hiện một cái đuôi màu trắng vừa dài vừa nhỏ.
“Đây là?”
“Một liệt báo biến dị bẩm sinh, cũng là thánh thú trong truyền thuyết, không chịu cấp bậc hạn chế bẩm sinh, có thể vô hạn tiến hóa. Chờ tới khi thành thánh thú sẽ hóa thành hình người, tình cảm không khác gì nhân loại. Mấy ngàn năm trước, chúng nó được gọi là yêu.” Kẻ thần bí gợi lên khóe miệng, hắn rốt cục đã tìm được cái chìa khóa cuối cùng, tuy rằng phải trả giá đại giới bằng căn cứ tinh tế hải tặc, bất quá nó cũng đáng.
Kẻ thần bí đã nói những gì vượt qua kiến thức mà Mạnh Hoài nhận thức, hắn hấp thu thật lâu mới hiểu được ý tứ của người kia. Đối với khế ước giả không có dị năng mà nói, thánh thú quả thực chính tồn tại giống như tín ngưỡng. Mỗi 1 thiếu niên đều ảo tưởng mình có thể có được một thánh thú, nhân vật chính trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đều là dị năng thập cấp thêm khế ước thánh thú. Thánh thú là thứ mà Mạnh Hoài vẫn luôn khát cầu , cho dù gặp đại biến thì ước vọng đã khắc sâu vào trong tâm tưởng vẫn sẽ không thay đổi. Cho dù hắn vô pháp tiếp thu việc Thanh Dương là thánh thú biến thành hình người, nhưng hắn vẫn thực kích động!
Hắn lắp bắp nói: “Kia, đây chính là thánh thú! Ngươi, ngươi có thể… Không đúng không đúng, ngươi thật, thật sự muốn… Cũng không đúng! Ta rốt cuộc muốn nói gì!”
Thấy hắn khó có khi lộ ra biểu tình trẻ con, ánh mắt kẻ thần bí tối sầm xuống, vươn tay sờ sờ mặt của hắn nói: “Lo ta bắt không được y sao? Hay là luyến tiếc thánh thú duy nhất trên đời này bị biến thành sinh hồn tế?”
Nói dối trước mặt kẻ thần bí căn bản là người si nói mộng, Mạnh Hoài thành thực gật đầu: “Đều có, thật sự