“Rốt cuộc tên kia đã phạm tội gì?”
Thiên Tiếu không tưởng tượng ra người kia phạm phải tội gì, hẳn phải là tội nặng lắm mới khiến hai mẹ con các nàng phải đi xa vậy. Nếu chỉ mỗi vị bộ mặt gia tộc thì biểu hiện của Lý Lạc Thiên không thể nặng nề như vậy, càng không dễ chấp nhận mối quan hệ của bọn họ được.
Lý Nhã Lan nhẹ giọng:
“Ám sát công chúa Cầm Vĩnh Hà, người hiện tại là Thủ Hộ Thần Nhân Loại, nữ hoàng Thanh Long Đế Quốc. Nếu lúc đó nàng không phải công chúa thì chúng ta cũng không sống đến bây giờ, có điều với thân phận hiện tại của nàng thì chúng ta không nên để lộ ra.”
Lại là Phụng Hậu, hắn phải nghe đến cái tên này quá nhiều rồi, nàng ta hình như có dính dáng đến chuyện năm xưa thì phải. Tuy nhiên đã lên ngôi nhưng vẫn không truy cùng diệt tận hai mẹ con Lý gia thì tính cách cũng không tệ lắm.
Phụng Hậu đăng cơ thay cho đại ca của mình Thái Tử Cầm Tử Nam, hoàn toàn kế thừa tu vi của cha mình trước khi ngài ấy thăng thiên. Bỗng dưng từ một người tương đối bình thường lập tức có được tu vi cao ngất trời, đồng thời trở thành hoàng đế đầy quyền lực.
Hắn nghe khá nhiều chuyện về Phụng Hậu, nghe đồn nàng rất độc ác, không hiểu tại sao lại tha cho hai mẹ con Lý gia. Cũng có thể nàng không có thời gian chấp nhặt với mấy con kiến, nhưng cũng không nên để lộ ra thân phận, biết đâu nàng tức giận lại mang họ ra chém thì phiền phức.
Lý gia tuy vô cùng giàu có nhưng xét về quyền lực thì chẳng có bao nhiêu, loại có tiền này khác xa với Thiên Hà Thương Hội. Đây có lẽ cũng là lý do Lý Lạc Thiên thấy tình mạng của con gái và cháu gái quan trọng hơn hết mọi thứ, chấp nhận sống xa con cái lâu như vậy đều vì hoàn cảnh mà thôi.
Vì phải tập hợp cùng mọi người nên dọn dẹp xong Thiên Tiếu liền phải về ngay, mọi người cũng không tụ tập lại làm gì. Tất cả đều tập trung vào việc học thuộc địa hình của Long Thành, cố gắng tự lập ra một kế hoạch hợp lý nhất có thể.
Chuyện mọi người không trao đổi với nhau cũng là có lý do, Cầm Vân Ca sợ mọi người cùng xuất hiện trong một khu vực sẽ đụng độ với nhau. Để tránh trường hợp như thế xảy ra thì mỗi người nghĩ ra một kế hoạch thì khả năng đụng độ sẽ gần như không xảy ra.
Với lại theo nàng thì mỗi người một kế hoạch sẽ hay hơn, không phải ai cũng có tu vi giống nhau, bị ảnh hưởng bởi người khác họ có thể đưa ra một kế hoạch sai. Không tận dụng được hết khả năng của mình, thậm chí nghe theo một kế hoạch quá sức, kết quả là bọn họ ngã xuống từ sớm gây ảnh hưởng đến thành tích dẫn đội của nàng.
Thiên Tiếu thì hoàn toàn đồng ý với nàng ấy, nếu xuất hiện ở một khu vực thì người sử dụng vũ khí cận chiến sẽ phản ứng khác người có vũ khí tầm xa. Tu vi khác nhau cũng sẽ có cách suy xét tình huống khác biệt, huống chi bọn họ còn có đồng đội nữa, ai biết được người kia sẽ như thế nào.
Sáng hôm sau tất cả mọi người tập trung ở phòng ăn của khách sạn, đây là bữa cơm cuối cùng trước khi Thăng Thiên Đài bắt đầu.
Cầm Vân Ca nghiêm túc:
“Luật lẫn hình thức chiến đấu lần này quá rõ ràng, các ngươi đã có chuẩn bị thì những người khác cũng có thể như vậy. Thiên Hồn học viện người dẫn đội không chỉ có mình ta, ta biết được cái gì thì bọn họ cũng biết như thế, thế nên phải đánh giá tình hình thật kỹ trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì. Lúc có cơ hội tuyệt đối không được bỏ qua, khi cần trốn tránh thì tuyệt đối phải tỏ ra kiên nhẫn, phải luôn giữ mình có sức chiến đấu trong mọi tình huống.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Đây là những điều cơ bản nàng truyền dạy cho bọn họ, lần này mọi người đều biết được trước thể loại chiến đấu nên tính chiến thuật cũng phải đề cao. Những người nào có cái đầu đủ to tất nhiên sẽ được đánh giá rất cao, bọn họ nếu có thực lực ổn khả năng cực lớn vào được một ngàn nhóm dẫn đầu.
Phát biểu xong thì nàng lấy ra rất nhiều thẻ bài bắt đầu phát cho từng người một, chúng lúc đầu chỉ là những thẻ ngọc bình thường thôi. Khi những thẻ ngọc này vào tay thí sinh thì lập tức biến