Đã ba tuần trôi qua kể từ khi làm xong nhiệm vụ đầu tiên, hắn hiện tại tại đã sắp thu thập đủ huyết mạch để thăng cấp rồi. Có lẽ sẽ sẽ chỉ mất thêm một tuần nữa ra là có thể hoàn thành nhưng có vẻ thời gian không cho phép, hiện tại hắn phải nghĩ cách để có thể làm nhanh hơn để kịp thời gian.
Muốn được như thế thế chắc chắn không thể nào dùng biện pháp thông thường được, tuy nhiên nhất thời khi hắn không nghĩ ra cách. Trước đó đó Thiên Tiếu cũng không ngờ tới đám tội phạm lại lẩn trốn rất kỹ khi nghe danh của hắn ta.
Chưa kể để hắn phải dành thời gian nhất định để đến trường trường học những tiết học bắt buộc của các vị lão sư khó tính. Danh tiếng của Thiên Tiếu tăng trưởng nhanh chóng ở tất cả các học viện, hiếm có ai ai lại nhận nhiều nhiệm vụ và thực sự hoàn thành giống như hắn.
Các học sinh mới nhập học học thường sẽ chọn nhiệm vụ khác ở trong học viện, rất ít người chọn giết chóc. Đã thế chỉ trong vòng vòng 3 tuần hắn đã hoàn thành được tận 500 nhiệm vụ con số quá là khủng khϊế͙p͙.
Ban đầu nhiều người tỏ ra hâm mộ nhưng sau đó họ lại nhận ra vấn đề, đó là hắn giết quá nhiều người kể cả đó có là người ác thì đây cũng quá nhiều rồi. Bắt đầu có người loan tin đồn về hắn giống như một người tâm thần, chỉ thích giết người cho vui, làm nhiệm vụ chỉ là phụ thôi.
Cũng bị hắn mà rất nhiều người tôi cũng muốn thử tử vi nhưng họ chuyện nào có dễ dàng như thế, cờ có vài học sinh còn bị bị thương, có cả trường hợp thậm chí tử vong. Các lão sư phải nhiều lần làm công tác tư tưởng để bọn họ không làm liều.
Các lão sư đã giải thích cho họ hiểu không phải ai cũng hợp với chuyện này, ban đầu nên bắt đầu từ nhiệm vụ dễ trước khi làm những nhiệm vụ nguy hiểm, không nên bắt chước người khác khi không đủ năng lực.
Miêu Bích Hà những ngày hôm nay cũng rất nhức đầu bởi nàng là người ở gần hắn nhất trong các lão sư. Lão sư khác rất muốn nàng nhắc nhở hắn ngưng làm nhiệm vụ ám sát, nhưng họ đâu biết hắn làm gì có nghe, đến chính là cũng cảm thấy khó hiểu
Hôm nay tất cả mọi người được nghỉ, bọn họ cũng được ở nhà. Miêu Bích Hà thấy hắn ngồi trầm tư suy nghĩ thì nàng quyết định định nói chuyện với hắn.
Miêu Bích Hà hỏi:
“Thật sự ngươi không muốn làm nhiệm vụ khác sao?
Thiên tiếu cười khổ nói:
“Cái này ta có lý do của riêng mình, với lại ta thấy đây là chuyện có ích thế lên không có lý do gì để ngừng lại cả, ngài hiểu ý ta chứ lão sư?”
Miêu Bích Hà biết Thiên Tiếu có bí mật riêng của mình nên cũng không khuyên nữa. Thực ra hỏi chuyện như vậy cũng chỉ cho đúng trình tự để khi đồng nghiệp. Bọn họ có hỏi nàng còn có cái để ăn nói không phải là nàng không khuyên, mà là không khuyên được.
Thiên tiếu nghĩ mãi không ra cách đang trầm tư thì Cầm Vân Ca gọi tới khi nàng hỏi hắn đã thu thập đủ chưa.
Hắn tỏ ra buồn rầu:
“Tất nhiên là chưa rồi, tỷ có cách nào khác không.”
Cầm Vân ca dường như như đã đoán trước được được hẳn sẽ không thu thập đủ thế nên liền nói nói:
“Nếu được thì đến chỗ ta lấy một giọt tinh huyết của ta, ngoài ra ta nghĩ ngươi nên thử hỏi Dạ Nguyệt xem, huyết mạch của nàng ấy công thức tính hoàn toàn rồi. Đã thế còn là một loại có danh tiếng.”
Thiên Tiếu nghe thế liền nói:
“Ta cảm giác như thế thì không ổn lắm bởi vì mất đi tinh huyết sẽ rất là mệt mỏi tu vi cũng tăng tiến chậm hơn, vì ta mọi người chịu thiệt thì như thế không hay lắm.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Cầm Vân ca nói:
“Ta thì không sao cả, chỉ dạ Nguyệt thôi, trong thời gian một tháng bị cấm túc, ngay khi nghe ngươi nói nói cần thu thập huyết mạch ta đã sớm rút lấy một giọt tinh huyết lúc đó rồi. Thế nên bây giờ đã khôi phục hoàn toàn.”
Hắn suy nghĩ một chút cảm giác bác nên tìm cách khác trước, thế nhưng giọt tinh huyết của Cầm Vân ca đã rút ra rồi thì nhất định phải lấy rồi.Dù sao nàng cũng không thể đưa nó trở lại người được, vẩn để hắn dùng thì hơn.
Ngồi im một lúc thì hắn bắt đầu cảm thấy chán, cảm giác ngồi ở nhà suy nghĩ như vậy không phải một ý kiến hay. Muốn nghĩ ra cách nhất định phải đi ra ngoài giống như cách hắn đến nhiệm vụ đường để phát hiện ra nhiệm vụ ám sát
Hắn xoay người nói với Băng Mị:
“Ta có việc cần phải ra ngoài, ngươi có muốn đi cùng không?”
Băng Mị lắc đầu:
“Ta hiện tại không muốn ra ngoài đường, ngươi có đi đâu thì nhớ về trước bữa trưa để nấu cơm cho ta ăn.”
“Ta biết rồi thế ta đi trước đây.”
“Ừ đi đi”
Hắn xoay người khi đi ra ngoài biệt viện, thẳng tới nhiệm vụ đường lúc này đang vô cùng đông người.Các học