Lúc hai bọn họ đi ra ngoài thì có rất nhiều người đang chuẩn bị ở ngoài, vẻ mặt ai lấy đều vô cùng căng thẳng. Đầu tiên là do sự xuất hiện của Cầm Vân Ca, phải biết nàng ấy trước đó rất hiếm khi tham gia, với thiên phú của nàng thì khi nào cần có thể tới tìm trực tiếp Phụng Hậu.
Có đặc quyền lớn như thế vẫn ráng đến thì rõ ràng nàng vì người khác đến, nhìn hai người sánh bước thì nhiều người nghĩ đến một khả năng. Tuy nhiên khả năng này bị gạt bỏ rất nhanh chóng, Cầm Vân Ca không giống một người sẽ thích chàng trai thua tuổi của mình.
Chính xác hơn bọn họ không nghĩ nàng ấy sẽ thích bất cứ nam nhân nào, cũng chẳng ai có đủ can đảm để đi tán tỉnh nàng ta cả. Đó là chưa kể tới vấn đề môn đăng hộ đối, mọi người đều cùng chung cái suy nghĩ này, Cầm Vân Ca có hôn phu thì Phụng Hậu cũng sẽ có hoàng hậu.
Mầy người tán dóc rồi tự cười trừ, Phung Hậu mà có hoàng hậu thì bọn họ tính gì, chỉ cần nàng ấy sinh ra một đứa con thì bọn họ không cần nghĩ nữa. Nhưng với tình hình hiện tại thì rõ ràng nàng không có ý định đó, nếu không thì nàng cũng không thể nào bỏ công sức ra bồi dưỡng bọn họ làm gì.
Mất nửa tiếng đi bộ thì mọi người tới Đế Long Điện, đây chính là nơi Phụng Hậu thường dùng để tiếp đãi khách quý và tiếp hoàng thân quốc thích. Tất cả những người có thể tới được đây thì thân phận đều không kém vào đâu.
Lúc bọn họ tới nơi thì những chiếc bàn đã được để rất nhiều đồ ăn, ngoài những vị trí như mọi khi thì còn một chiếc bàn trống nữa. Chiếc bàn này đặt ở gần Phụng Hậu hơn những người khác, tuy nhiên lại không phải là quá gần, chắc hẳn những quan lại Lễ Bộ đã có tính toán rồi.
Tuy nhiên ở phía dưới lại thiếu đi một chiếc bàn trống, đáng nhẽ nó phải được đặt song song với chỗ Thái Tử ngồi. Thường thường thì Cầm Vân Ca sẽ ngồi đó, tuy nhiên hôm nay lại không có, điều này rất nhanh được những người khác chú ý.
Cầm Hàn ghé tai hỏi Cầm Tử Vũ:
“Cô cô phạt Hoàng tỷ hay sao vậy.”
Cầm Tử Vũ nghiêm mặt:
“Đã ở trong đây thì chỉ được gọi bệ hạ, còn ngài ấy có suy nghĩ gì thì chúng ta không biết được.”
Bọn họ phải chờ đợi thêm một chút nữa.
“Thì ra là thế này.”
Cầm Vân Ca ngồi chung bàn với Thiên Tiếu, hóa ra chiếc bàn đó dài hơn bình thường một chút. Trêи bàn thì đã có sẵn hai bộ bát đĩa. Đồ ăn thì cũng nhiều hơn so với các bàn đơn, đã thế còn có vài món những bàn khác không có, lúc này thì mọi người đã có đáp án rồi nhưng càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Thiên Tiếu cũng rất nhanh liền nhận ra điều bất bình thường liền hỏi: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Rốt cuộc nữ hoàng có ý gì thế?”
Nàng ghé tai nói nhỏ:
“Cô cô đang muốn giúp ta tuyên bố chủ quyền với hôn phu của mình, có vẻ chuyện người cứ kè kè bên cạnh Lý Nhã Kỳ làm nàng ấy không vui. Dù sao bằng cách nào đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ có thể lấy ta đầu tiên, đây chính là vì thể diện của hoàng gia.”
Hắn lúc này đã hoàn toàn hiểu rồi, sau khi những đệ tử này thấy được, thì đồng nghĩa với thế lực chống lưng cho họ cũng biết. Chỉ một ngày thôi tin tức này có thể sẽ được loan ra một cách rộng rãi cho rất nhiều người biết, từ những thế lực này sẽ dần lan ra ngoài.
Thiên Tiếu nhỏ giọng hỏi:
“Chuyện ngoài ý muốn này vẫn còn nằm trong kế hoạch của ngươi chứ?”
Cầm Vân Ca lắc đầu:
“Riêng chuyện này thì năm ngoài kế hoạch của ta rồi, nhưng cũng không có vấn đề gì to tát cho lắm, điều chỉnh một chút là không sao. Bây giờ thì bọn họ cùng lắm chỉ nghi ngờ cô cô có ý định gả ta để tạo quan hệ với Thiên Hồ Quốc thôi, còn lâu mới nghĩ tới việc ta sẽ chốt đơn rồi.”
Nàng ta giống như đi trong đầu của mấy người thế tử vậy, bọn họ quả thực nghĩ như vậy,