Nàng kể lể xong rồi thì đến phiên Thiên Tiếu, sau một hồi nói mấy chuyện không quan trọng thì hắn mới chuyển sang chuyên chính. Hắn ta thực sự rất khó nghĩ chuyện Vĩnh Hà, hắn ta lo lắng rằng nàng ấy sẽ suy nghĩ nhiều.
Nếu nàng ta bỏ đi không thì hắn sẽ đỡ lo nghĩ, đằng này nàng ấy còn lấy đi khăn trải giường dính máu. Người thường sẽ không có làm chuyện này, theo như kiến thức của hắn thì nàng ta xuất thân từ gia tộc lớn.
Dạ Nguyệt cũng từng khẳng định với hắn rằng người đầu tiên nàng trao thân sẽ là chồng của nàng. Đối với vấn đề này thì cả Dạ Yến cũng tỏ ra khá cứng nhắc, vì đây còn là vấn đề mặt mũi gia tộc.
Nếu hắn cưới một cô gái bình thường thì không sao, hắn có thể bỏ qua hết tất cả những gì nàng ta trải qua trong quá khứ. Tuy nhiên nếu là hôn sự được hai gia tộc định ra thì quy tắc là quy tắc.
Trường hợp tệ nhất là cô gái tên Vĩnh Hà kia đã có hôn ước, đỡ hơn một chút là hiện tại còn chưa có hôn ước nhưng sẽ có. Tất nhiên nàng cũng có thể lấy ai đó là thường dân, kể cả như vậy thì cũng có không ít nam nhân vẫn đặt nặng trinh tiết.
Như thế nàng ta có thể sẽ làm mất mặt giả tộc, nhẹ hơn thì hôn nhân không hòa hợp, cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Càng nghĩ hắn càng vẽ ra thêm nhiều viễn cảnh đen tối, cảm thấy mình thật sự quá là sai lầm.
Đến phiên Là Mỹ Nhân an ủi hắn sẽ ta:
” Chẳng phải nàng ấy đã lấy phương pháp liên lạc rồi sao. Ta nghĩ đến khi nàng ấy suy nghĩ kỹ liền sẽ liên lạc với ngươi, khi ấy nghĩ biện pháp đền bù cho nàng ta sau cũng được.”
Thiên Tiếu thở dài:
“Ta cũng hy vọng như thế, nhưng đã một tuần rồi nên ta hơi lo lắng. Lỡ như nàng ta nghĩ quẩn thì ta sẽ hối hận cả một đời, rồi xui nữa nếu nàng mang thai thì là một người hai mạng. Nếu ta đen đủi đến thế thì mặt mũi nào đối mặt với cha mẹ tại Linh giới.”
“Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hắn nắm chặt tay mình vẻ mặt kiên định:
“Ta nghe ngươi sau này nhất định không làm ra chuyện như thế nữa.”
Uống thêm vài ly nữa để giải sầu là điều cuối cùng hắn nghĩ tới.
“Rầm”
Thiên Tiếu gục trêи bàn, La Mỹ Nhân sờ lên gương mặt của hắn mím môi, rốt cuộc nàng có thể nhìn hắn rõ như thế này.
Rinh….rinh
Tiếng điện báo vang lên, La Mỹ Nhân nhanh chóng chạy ra phòng vệ sinh tiếp lấy.
Hình ảnh vừa kết nối Cầm Vân Ca liền hỏi:
“Đã xong chưa, hắn say hay vẫn tỉnh?”
La Mỹ Nhân nhỏ giọng:
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Thiên Tiếu say lắm rồi nhưng chưa bất tỉnh hoàn toàn.”
Cầm Vân Ca bình thản:
“Ngay dưới cái nắp phía sau lưng ngươi chính là thứ ta đã chuẩn bị từ trước.”
Từ chỗ Cầm Vân Ca chỉ nàng ta lấy một lọ thuốc bột màu trắng ra, nhìn thứ thuốc màu trắng này La Mỹ Nhân liền hiểu ý của Cầm Vân Ca. Thứ thuốc này chính là để cho Thiên Tiếu uống, cơ hội mà Cầm Vân Ca nói tới chính là để nàng hạ dược hắn.
Chỉ cần gạo nấu thành cơm thì với tính cách của Thiên Tiếu sẽ không chối bỏ trách nhiệm, đối với nữ nhân xa lạ còn như thế huống gì nàng.
Nhìn vẻ mặt do dự của La Mỹ Nhân thì Cầm Vân Ca liền nói:
“Loại xuân dược này cực kỳ hiếm có, chỉ cẩn xức ngoài quần áo của ngươi để hắn ngửi liền được. Ta bảo ngươi chuốc rượu hắn bởi thứ rượu kia chính là chất trung gian, chỉ có người uống loại rượu này mới có thể bị xuân dược ảnh hưởng, ta đã phải sắp xếp hơn một tháng mới để nội gián của chúng ta vào được đây đổi rượu đấy.”
La Mỹ Nhân khẽ giọng:
“Chuyện lần trước chúng ta đã khiến hắn phải lo nghĩ nhiều rồi, thêm chuyện lần này nữa ta sợ không tốt cho hắn.”
Cầm Vân Ca nghiêm túc:
“Ngươi yên tâm đi, ta đã tính toán hết rồi, còn chuyện của ngươi cũng đừng do dự. Không phải lúc nào cũng lên được một kế hoạch như thế này đâu. Nếu ngươi còn không ra tay thì ta không thể đảm bảo hứa hẹn cho ngươi, với lại như thế này cũng khiến hắn ít để ý nữ nhân khác hơn.”
La Mỹ Nhân vẫn rất kiên định một số chuyện:
“Hắn là con người có nguyên tắc.”
Nói xong thì nàng tắt điện thoại, Thiên Tiếu là người có nguyên tắc nên chuyện không tốt hắn sẽ không chủ động làm. Đã thế dạo này hắn còn rất đề phòng để tránh xảy ra chuyện giống như Lý Nhã Lan, thế nên La Mỹ Nhân muốn thì bắt buộc phải đi con đường đen tối một chút.
Sáng hôm sau Thiên Tiếu tỉnh