Vừa mới còn ngượng ngập Miêu Bích Hà đứng lên nhìn thẳng vào Dạ Thiên Tĩnh hỏi ngược lại:
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi hỏi cái gì, nếu phải trả lời thì ngươi nghĩ sao thì đúng vậy đó.”
Dạ Thiên Tĩnh không muốn to tiếng, càng không muốn kéo dài cuộc nói chuyện này:
“Ta biết ngươi cô đơn đủ lâu, càng rất cần một người đủ tốt, đủ dũng khí để lại gần mình nhưng riêng hắn thì không được. Nếu hắn có mệnh hệ gì ta tin chắc ngươi sẽ hối hận cả đời, chuyện đó ta tin chắc, thế nên một lần duy nhất thôi nghe lời ta.”
Phi hành lại gần Dạ Thiên Tĩnh thì Miêu Bích Hà mới lạnh nhạt đáp:
“Năng lực người ta đồn thổi rằng ta có thể đọc suy nghĩ và ký ức của người khác, nói nhỏ cho ngươi nhé, chuyện đó không hề sai đâu. Ta biết rõ mình đang làm gì, hắn càng biết rõ bản thân đang làm gì, cha ta cũng không hề phản đối, ngươi hiểu ý của ta chứ.”
Dạ Thiên Tĩnh nhíu mày:
“Ta hiểu rồi.”
Đáp lại xong nàng muốn rời đi thì phát hiện tay mình đã bị Miêu Bích Hà dùng đuôi cuốn lại.
Miêu Bích Hà nhỏ giọng:
“Ta biết rõ mình đang làm gì, nhưng người thì không đâu, nếu muốn không có chuyện gì xấu xảy ra thì ngươi và cháu gái nên dừng tay đi.”
“Ngươi uy hϊế͙p͙ ta?”
Lông mày của Dạ Thiên Tĩnh thật sâu nhíu lại, nàng ghét nhất bị người ta uy hϊế͙p͙, hiện tại nàng muốn đấu một trận. Nếu tay đôi thì nàng ăn chắc Miêu Bích Hà, không phải tự nhiên mà Thiên Địa bảng lại xếp nàng ở vị trí số một.
Miêu Bích Hà thở dài:
“Uy hϊế͙p͙ ngươi làm gì, Miêu gia sẽ không làm gì Dạ gia, nhưng có một người thì sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.”
“Tên, cho ta một cái tên.”
“Cầm Vân Ca.”
Dạ Thiên Tĩnh nghe đến cái tên này cũng tỏ ra lo lắng, người khác không biết sẽ không sợ hãi bởi nghĩ Cầm Vân Ca chỉ là người làm theo nguyên tắc. Nhưng thực ra Cầm Vân Ca chỉ làm theo nguyên tắc khi đối thủ của nàng cũng thế, nếu làm gì đó ngoài nguyên tắc thì nàng ta sẽ cho bất cứ ai phải hối hận.
Nếu chỉ dựa vào mỗi thực lực muốn đứng đầu học sinh của Thập Đại Học Viện là điều vô lý, chỉ là nàng ấy rất ít khi phải dùng đến thủ đoạn. Tuy nhiên cũng như cha của nàng, nếu có người ép nàng dùng tới thủ đoạn thì dù là người trong tộc cũng chỉ có con đường chết.
Dạ Thiên Tĩnh cất đi Khí Hồn của mình nhỏ giọng:
“Ngươi có biết nguyên do không?”
Miêu Bích Hà cười nói:
“Nàng ấy xác định hai người các ngươi vô dụng, cháu gái của ngươi chắc cũng đã nói cho ngươi biết chuyện hôn ước kia được định ra. Bất kể ngươi có làm thế nào đi chăng nữa cũng không qua được nàng, thôi thì ta khuyên ngươi nên sớm bỏ cuộc đi.”
“Ha..ha…ha” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Dạ Thiên Tĩnh che mặt cười rồi nói:
“Bỏ cuộc, ta không tin ngươi lại có thể nói ra chuyện đó, ta nghĩ chúng ta sẽ có sự lựa chọn thứ hai. Chính ngươi cũng không muốn trở thành con tốt thí trong kế hoạch của nàng ta, cho ta biết mục đích thật sự của ngươi đi.”
Nghe vậy Miêu Bích Hà cũng thẳng thắn:
“Đương nhiên là ta không muốn, ta muốn liên minh với các ngươi, tuy nhiên muốn đấu lại nàng thì cần một cái đầu đủ sức sánh ngang với nàng ta.”
Không cần một giây Dạ Thiên Tĩnh liền thốt ra một cái tên: “La Hoàng?”
Miêu Bích Hà lắc đầu:
“La Hoàng nếu thắng được thì đã sớm thua toàn tập rồi.”
Ánh mắt nàng lại hướng về biệt viện bỏ trống, Dạ Thiên Tĩnh lập tức hiểu được, người mà Miêu Bích Hà chọn lựa không ai khác ngoài Chu Vũ. Người này hiện tại đang làm cả đống nhiệm vụ để đổi lấy bằng tốt nghiệp, tuy nhiên mọi thứ không dễ dàng như thế, để đánh động người này không dễ.
Dạ Thiên Tính nhíu mày:
“Chu Vũ đâu dễ để lôi kéo.”
Miêu Bích Hà bình thản:
“Ta không thông minh, nhưng cha ta thì khác, ngày ấy đã tính toán đến chuyện này rồi. Không phải nàng ta muốn điểm cống hiến để lên tầng tám hay sao, ta cho nàng ta một tỷ, coi như đây là một nhiệm vụ dài hơi, ngươi phụ trách gọi nàng về đây là được.”
Kết thúc cuộc nói chuyện Miêu Bích Hà quay về cả người mệt rã rời.
Thiên Tiếu đi ra hỏi:
“Dạ lão sư có trách gì không?”
Miêu Bích Hà lắc đầu:
“Không có gì đâu, không cần phải lo lắng, cố gắng tu luyện để tấn thăng Hồn Sinh, khi đó tới Hồn Tháp một lần nữa liền có khả năng được đặt danh hào rồi.”
Đợi hắn về tu luyện rồi thì đằng sau nàng xuất hiện Băng Mị, cả hai cùng ngắm cảnh.
“Sư phụ nói đúng như những gì ta dặn chứ?”
Miêu Bích Hà chép miệng:
“Ta suy nữa quên, nhưng nói chung vẫn không có vấn đề, nhưng làm sao mà ngươi