Thiên Tiếu quả thật quá khó chịu rồi, bất kể ai đánh nhau cũng không muốn đụng phải một đối thủ lúc nào cũng chỉ chăm chăm việc sử dụng ám khí để đồng quy vu tận.
Khói bụi tan đi, làm cho người ta ngạc nhiên là chưa có bất cứ ai xuất hiện bên ngoài, thay vào đó bên trong Tiểu Thiên Bàn là hai người thương tích đầy mình. Thiên Tiếu đầy một mồm máu, thế nhưng hắn đã đè được Dạ Nguyệt xuống đất, nàng ta thương tích nặng hơn hắn ta rất nhiều.
Thiên Tiếu cười mỉm:
“Kết thúc thôi.”
Có lẽ do hắn đã quá yếu rồi, đầu óc ʍôиɠ lung thế nên các mảnh nhỏ của Khí Hồn tụ tập lại một cách vô cùng chậm rãi, hình dạng nguyên bản của Khí Hồn là một thanh kiếm, lúc này hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới thứ đã theo mình rất nhiều năm mà thôi. Vụ nổ kia lúc này vẫn còn khiến đầu óc của hắn có chút ʍôиɠ lung, hắn chỉ biết hiện tại chiến thắng đã ở trong tầm tay rồi.
“Kịch”
Vừa lúc đâm xuống thì hắn cảm giác đầu óc hơi choáng váng thế là hắn đâm hụt phát đầu tiên, hắn muốn rút kiếm lên đâm lại thì cảm thấy thân thể mình vô lực. Cả người ngã lên người của Dạ Nguyệt bất động hoàn toàn, thế là cả hai người cứ nằm đó, người nào ngỏm trước thì người đó thua.
Vạn Biến khẽ gọi:
“Thời gian kϊƈɦ hoạt huyết mạch đã hết rồi, bây giờ phải chờ mười phút nữa mới có thể một lần nữa kϊƈɦ hoạt.”
Mười phút? Nàng ta tỉnh táo lại một chút thôi thì hắn toi đời chắc luôn, làm gì mà đợi được đến mười phút.
“Lăn ra.”
Giọng nói của Dạ Nguyệt vang lên, mặt của Thiên Tiếu đang úp vào lồng ngực khiến nàng vô cùng khó chịu, hắn cũng biết được tình cảnh khó xử, thế nhưng lúc này úp vào chỗ này cũng đâu phải điều hắn muốn. Hắn hiện tại còn không thở nổi, có khi không cần đợi đến nàng tỉnh táo lại để tấn công thì hắn ta đã đi xa lắm rồi.
Năm phút sau.
Hồn Cảnh thì vẫn là người, không thở năm phút hắn liền chết không nhắm mắt, lần này chắc chắn sẽ là lần thua khiến hắn nhớ cả đời.
Dạ Yến từ đằng xa chạy tới hỏi:
“Đại ca làm sao lại chết thế, rõ ràng tỷ ta đã làm gì ngươi đâu.”
Thiên Tiếu muốn tìm cách lấp ɭϊếʍ thì âm thanh của Mai Linh từ đằng xa vang lên:
“Thí