Xem xong chiêu thức Thiên Tiếu thì họ càng mơ hồ, trong ký ức của bọn họ chẳng có bất cứ ai sử dụng chiêu thức kiểu này, như thế chắc chắn không thể nào là người liên quan đến Tạ Long.
Họ so sánh kiếm thuật của Dạ gia với những chiêu hắn sử dụng sau đó, kết quả Thiên Tiếu sử dụng những chiêu thức đằng sau mới thực sự là khủng bố, Kiếm Thuật Dạ gia khó chịu nhưng sao bằng mấy chiêu này được, những chiêu này không chỉ mang tính công kϊƈɦ cao mà còn phá vỡ thế thủ rất tốt.
Tu vi ngươi cao hơn phải không? Cũng chỉ có thể phòng thủ nhưng thủ cũng không xong.
Giả dụ Thiên Tiếu có tu vi ngang bằng thì trận chiến này hắn đã sớm giành được chiến thắng rồi, tiếc là tu vi giữa hai người quá chênh lệch, nhìn Thiên Tiếu đâm chệch phát cuối mà hai người chẳng biết phải nói gì cho phải nữ. Xem đến cuối cùng thì bọn họ hoàn toàn cạn lời, tiểu tử này còn hài hước hơn cả cha hắn, dù thua cũng phải cho người ta nhớ đến mình dài dài.
Để cho bọn họ có chút yên tâm là thời gian quan sát ghi hình của những người khác chỉ có mười mấy giây, bọn họ chủ yếu tua thẳng đến khúc cuối để xem Thiên Tiếu chết thế nào. Thân phận của Thiên Tiếu có chút nhạy cảm, hiện tại ít người quan tâm một chút thì sẽ tốt hơn, bọn họ có thêm thời gian để chuẩn bị.
Lúc đi ra khỏi Tiểu Thiên Bàn thì cuối cùng La Sơn cũng buông tha Nam Cương, ngồi uống vài chén rồi hắn nhanh chóng cáo từ, thực sự hắn bị mấy người này hành hạ thủa đi học nên còn ám ảnh tới tận bây giờ.
Cầm Tử Nam nhìn La Sơn khẽ giọng:
“Giờ sao đây?”
La Sơn trầm tư một hồi lâu, uống xong nửa chai rượu sau đó hắn mới lên tiếng:
“Mấy lão già chúng ta có khi cũng phải chuẩn bị để ra mặt, không thể để cho mấy đứa nhỏ khổ như thời của chúng ta, một cái chỗ để dựa vào lúc gặp chuyện cũng không có. Tạm thời ngươi lo chuyện của Thiên Hà thương hội đi, đừng để quá nhiều người chú ý tiểu tử này lúc này.”
Cầm Tử Nam hỏi:
“Thế có cần ta liên hệ con gái của ta để nó chăm sóc đặc biệt một chút không, hắn thể hiện tốt nhưng không người chú ý thì cũng khó vào được Thiên Hồn hay Yến Nam. Tu vi của hắn thật sự quá thấp rồi, nếu không thì phải tìm cách tăng tu vi cho hắn trong thời gian ngắn.”
La Sơn lắc đầu:
“Không cần thiết, để xem Dạ Thiên Tĩnh và Bạch Ngọc có động tĩnh gì không, nếu bọn họ không có động tĩnh gì thì ta sẽ tự dùng cách của mình mang Tiếu nhi vào chỗ hắn thích. Thiên Hồn tuy tốt nhưng khi hắn vào đó chúng ta sẽ không thể nào thủ hộ được nữa, chỉ mới buông lỏng hắn hai năm thôi đã không biết tiểu tử này đã làm những gì rồi.”
Cầm Tử Nam nhanh chóng rời đi, hắn muốn sắp xếp một số thứ, phản đối ý kiến La Sơn đưa ra là thừa thãi, nếu hắn muốn làm khác thì cứ việc làm thôi. Hai người ngay từ khi đi học đã thường xuyên bất đồng quan điểm rồi, tốt nhất là ai muốn làm gì thì tự ra tay, cả hai cực ít có thể chung tay làm cái gì đó, riêng việc thủ hộ bên cạnh Thiên Tiếu là ngoại lệ.
Sáng hôm sau Thiên Tiếu tỉnh dậy thì thấy Lý Nhã Kỳ đang ôm mình chặt cứng, hắn cũng mặc kệ để cho nàng ôm rồi tiếp tục ngủ. Khảo hạch xong thì tất cả các học sinh được nghỉ tới cuối tuần, nàng bây giờ cũng là bạn gái rồi nên ôm ngủ cũng chẳng có gì phải ngại, trước đó còn không ngại thì bây giờ ngại cái gì.
Có vẻ Lý Nhã Lan đang rất bận bịu nên chẳng thèm quan tâm tới hai người bọn họ, ba ngày liên tục lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng nên cả hai ngủ một mạch tới tận chiều rồi mới tỉnh dậy. Lý Nhã Lan vẫn bế quan để hoàn thành tác phẩm, hai người đi ra ngoài ăn tối rồi còn đi làm nữa, Thiên Tiếu là người mong chờ việc đi làm hơn ai hết.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Niệm Lực: 0 điểm.
Cảm Xúc: 9800 điểm
Nghiệp Lực: 1200 điểm
Vận Khí: 19
Tốc độ chuyển đổi: 11000 điểm = 1100 tiếng ( 1 vận khí / giờ, tỷ lệ điểm sang Vận Khí: 10: 1)
Nhìn qua điểm của mình hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa, hôm qua lúc ghi hình đi lên thì rất nhiều người cắt đoạn hắn toi đời ra tung lên mạng. Hắn ta hiện tại gắn liền với biệt danh “Quỷ Phong Lưu”, trở thành đề tài của rất nhiều cuộc bàn tán, hắn biết kiểu nổi tiếng này sẽ tồn tại không lâu nhưng điểm Cảm Xúc và Nghiệp Lực nhiều vô cùng.
Tuy nhiên hắn chẳng có thêm bất cứ điểm Niệm Lực nào, Vạn Biến thì cần