Bốn người Thiên Tiếu đến được trường học thì ai trông cũng tả tơi, đã thế bọn họ cũng không đi học sớm được, tới nơi thì đã trễ mất mười năm phút rồi. Nhìn cả bọn tả tơi thế này bảo vệ trường cùng giám thị rất nhanh liền chú ý tới, đặc biệt trêи mặt Thiên Tiếu nguyên một bàn tay đỏ chót khiến chó ai cũng phải nhìn nhiều.
Mấy học sinh tới trễ khác nhìn bọn họ chằm chằm, giám thì quan sát ánh mắt của học sinh thì cũng quay ra nhìn bốn người này, vẻ mặt cau có của hắn lập tức giãn ra.
Hắn đi đến bên cạnh mấy người họ cười nói:
“Bốn đứa nhanh lên phòng hiệu trưởng đi.”
Thiên Tiếu ngạc nhiên:
“Đãi ngộ này cũng quá đặc biệt đó lão sư, cùng lắm thì cho ta lên phòng giám thị uống trà, không thì viết cái bản kiểm điểm được rồi, có nhất thiết phải đi gặp trực tiếp hiệu trưởng không?”
Giám thị lắc đầu nói:
“Các ngươi cứ đi lên đó đi, có chuyện quan trọng nhưng không phải phạt gì các ngươi đâu, mọi người đều đang chờ các ngươi đấy nhanh chân lên không thì bị phạt thật đấy.”
Bốn người không biết là có chuyện gì thế nhưng đoán chắc có chuyện quan trọng thật, hắn ta cùng mấy người kia nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng. Hai người kia tuy ngày đầu đi học nhưng đã có tìm hiểu từ trước rồi, phòng hiệu trưởng vẫn biết đường để đi tới, họ không cần thiết để cho hai người Thiên Tiếu dẫn đường.
Thiên Tiếu than thở:
“Ngươi nhẹ tay một chút thì đã không để lại dấu tay trêи mặt rồi, bây giờ tới phòng hiệu trưởng với dấu tay trêи mặt ta biết dấu mặt đi đâu.”
Dạ Nguyệt hừ một tiếng:
“Ngươi lay ta tỉnh nhưng có cần thiết phải sờ ʍôиɠ của ta không, vỗ hai cái, sờ mấy cái, ta mới tát lại một cái coi như ngươi có lời rồi. Không phải ngươi giúp gọi ta tỉnh lại thì ta chặt tay của ngươi rồi, bị phi lễ như thế cô gái nào chẳng khó chịu.”
Nhìn dấu tay của mình trêи mặt của hắn nàng khẽ giọng:
“Ngươi cúi xuống một chút đi, ta thử xoa vài cái theo cách mẹ ta chỉ xem có đỡ đi chút nào không.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Hắn cúi đầu thì nàng dồn Hồn Lực vào tay xoa xoa nhè nhẹ lên mặt của hắn, cảm giác mắt lạnh lan tỏa, lúc tới gần phòng hiệu trưởng hắn nhìn vào gương thì thấy dấu tay vẫn còn nguyên.
Dạ Nguyệt nhún vai:
“Đợi nó tác dụng thì chắc phải mất khoảng nửa tiếng, không thì chúng ta đứng ở bên ngoài đợi một chút.”
“Mấy đứa vào đi.”
Chưa kịp suy nghĩ vấn đề có lên đứng chờ hay không thì Quang Tiến lão sư từ bên ngoài gọi bọn họ đi vào trong. Tuy hơi bất đắc dĩ nhưng đành phải vào luôn, nhìn dáng vẻ của bốn người mọi người rất muốn hỏi xem bọn họ rốt cuộc đã gặp vấn đề gì, nhưng hiệu trưởng của mười trường cao trung đều ngồi ở đây thì ai dám mở miệng. ‘
Ngoài bọn họ thì còn có học tỷ Cầm Vân Ca của Thiên Hồn học viện, những người khác trong số bốn mươi người xếp hạng cao nhất trong kỳ khảo hạch vừa rồi đều có mặt. Tất cả đều ngoan ngoãn như cún con, bốn người Thiên Tiếu không chút nghiêm trang đi tới liền khiến Cầm Vân Ca cảm thấy ngứa mắt.
Xuất thân từ hoàng tộc, thiên phú siêu quần, từ sơ trung nàng đã luôn là thống lĩnh, chính vì thế tính cách của nàng vô cùng cứng ngắc. Nàng cứng rắn đến mức sư phụ của nàng là Bạch Ngọc còn phải phát tức, mỗi lần đi dạy lại giống như cực hình vậy, không cẩn thận nói sai một chữ cũng sẽ bị nàng phê bình, lão sư ai lại thích như thế.
Chỉ là sau thế hệ hoàng kim thì nàng là người có thiên phú tốt nhất, một trong những người có khả trải qua nghi lễ tấn tăng Hồn Hoàng trung kỳ, như thế coi như tái hiện kỳ tích của bậc tiền bối đi trước. Chính vì thế bọn họ không chịu cũng phải chịu, không chỉ giáo viên mà học sinh cũng vô cùng sợ hãi nàng, ai dám chống đối sẽ được biệt bị chửi đến mức chui đầu xuống đất là như thế nào.
Cầm Vân Ca hắng giọng:
“Bốn người các ngươi tuy thiên phú quả thật rất nổi bật thế nhưng so với tổng thể vẫn chỉ ở tầm trung, ta không nghĩ các ngươi ngày đầu tiên đi học trở lại sẽ có bộ dạng như thế này. Hay các ngươi nghĩ thiên phú của mình đã vô địch thiên hạ rồi, nói cho các ngươi biết, Vân gia, Long gia đều có người không thua Dạ gia, tứ đại Thánh tộc Cầm, Kỳ,Thi, Họa đều có thể bóp chết các ngươi dễ dàng. “
Mấy người muốn phản bác lại nhưng Thiên Tiếu nhanh chóng cản hai cô nàng đứng cạnh mình lại, Dạ Yến thấy vậy cũng ngừng lại.
Thiên Tiếu cúi đầu khẽ giọng:
“Lỗi của