Ba người vừa tới thì Lý Nhã Kỳ đang đôi co với một trong hai người tới từ kinh thành, nhìn hai người thì có vẻ vô cùng căng thẳng. Khi mà bọn họ tới nơi thì những người khác cũng chú ý rồi, tất cả mọi người kéo tới hóng xem có chuyện gì, đây chính là bản tính của con người.
Thiên Tiếu nắm vai nàng hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Lý Nhã Kỳ giống như sắp khóc nói:
“Hắn nói ta ngủ với hắn một lần thì sẽ được nhường cho thắng một trận, đảm bảo có thể gia nhập lớp học.”
Tiếng xì xào vang lên, tên kia đang tính mở miệng nói gì đó thì thấy trước mặt mình xuất hiện một cây đàn.
“Tằng”
Hắn muốn đứng dậy nhưng cây đàn của Dạ Nguyệt liên tục phang vào mặt của hắn, máu me chảy ra nhìn đến kinh người, xung quanh người nàng toát ra một luồng khí tức màu đen khiến người khác không dám đến gần.
“Ngươi to gan đấy họ Hải, bằng hữu của ta ngươi cũng dám đụng vào, sao ngươi không chết đi.”
Dạ Nguyệt tính giáng xuống một đòn nữa thì cả người nàng gặp một lực đẩy cực mạnh.
“Rầm…choang”
Nàng bay người đâm vào cửa sổ vỡ nát cả kính cường lực, Thiên Tiếu nhìn qua thì thấy Cầm Vân Ca đang trong tư thế phất tay, chuyện này chính nàng gây ra.Hắn nhanh chóng chạy tới bế nàng lên, Dạ Nguyệt lúc này đã bất tỉnh, phần lưng nhuốm đầy máu do mảnh vỡ của kính xuyên qua lớp áo sau lưng.
Hắn bế nàng lên cắn răng:
“Chúng ta đi.”
Cầm Vân Ca chặn lại:
“Kiểm tra chưa xong không được đi, thương thế của nàng chữa rất nhanh thôi.”
Dạ Yến đứng ra:
“Chúng ta không muốn kiểm tra.”
Cầm Vân Ca nhíu mày nhìn vào Thiên Tiếu:
“Ngươi cũng thế?”
Thiên Tiếu hừ một tiếng rồi nói:
“Học được gì từ kẻ không có đạo đức, chúng ta có quyền không kiểm tra, phiền ngươi tránh ra để ta mang bằng hữu của mình đi.”
Một áp lực khủng khϊế͙p͙ tác động lên người của Thiên Tiếu khiến hắn đau đớn đến quỳ rạp xuống mặt đất.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Phụt”
Một ngụm máu phun ra ngoài nhưng Thiên Tiếu vẫn kiên cường không thả Dạ Nguyệt ra, chịu đựng khoảng hai phút thì áp lực kia biến mất. Hắn không nói thêm bất cứ lời nào, bế người rời đi, trong mắt hắn ánh sáng tím đại thịnh, như thế đủ hiểu hắn phẫn nộ đến như thế nào.
Tất cả mọi người cũng rất bức xúc nhưng vì tương lai bọn họ cắn răng nhìn mấy người Thiên Tiếu đi càng lúc càng xa. Cầm Vân Ca thì lại không có chút cảm xúc nào cả, nàng cho kiểm tra như bình thường, trong khi đó Thiên Tiếu ôm Dạ Nguyệt mang nàng tới bệnh viện chữa trị, tiền hắn không nhiều nhưng bỏ ra để chữa cho nàng hắn không chớp mắt một cái.
Đợi nàng được Y Sư chữa xong thì Thiên Tiếu liền hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Dạ Nguyệt mỉm cười:
“Không sao, chịu chút thương tích để có thể thoát khỏi chỗ đó thì cũng đáng thôi, từ bé không ít lần ta bị thương như thế này rồi. Bây giờ mọi người quay về nghỉ ngơi trước, chúng ta ngày mai tụ họp lại rồi thương lương xem sẽ làm gì tiếp theo, ở trường học như bình thường quả thực sẽ làm lãng phí thời gian đấy.”
Mọi người cũng nhanh chóng giải tán, tuy vẫn không ai vui nổi nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bọn họ không tưởng tưởng nổi nếu phải chịu đựng bất công trong thời gian dài họ sẽ thế nào nữa.
Tại Hắc Dạ cao trung thì kiểm tra cũng đã kết thúc rồi Cầm Vân Ca đứng ở ngoài bìa rừng sau trường, từ hư không Cầm Tử Nam hiện ra, nhưng vẻ mặt của hắn thì rõ ràng đang không vui vẻ một chút nào.
Hắn nhẹ giọng:
“Mười năm ta mới giao cho ngươi một việc, thế nhưng ngươi cũng làm không xong.”
Cầm Vân Ca mím môi:
“Cha không thể trách ta được.”
Cầm Từ Nam càng lộ ra vẻ thất vọng:
“Ngươi nghĩ ta đã tới đây từ bao giờ mà còn dám dối trá, ta thật sự hối hận đã đặt cái tên này cho ngươi, từng có lúc ta tưởng ngươi sẽ khác nhưng hóa ra ngươi giống như mẹ mình vậy. Thiên Hồn học viện dạy ra một kẻ như ngươi là thất bại, từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Thấy hắn rời đi nàng hoảng hốt, lập tức phóng tới cửa hàng, quả nhiên hắn vẫn đang ở đây chứ chẳng đi đâu cả. Nhìn thấy nàng hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng ở chỗ này không phải nơi hắn thể hiện ra tu vi của mình.
Cầm Vân Ca vẻ mặt cầu xin:
“Mẹ đang bệnh nặng, ta xin ngài về nhìn nàng một lần, nàng chỉ muốn nhìn thấy ngài một lần thôi.”
Cầm Tử Nam thở dài ngẩng đầu lên:
“Sinh ra được một đứa con gái như ngươi thì nàng nên chết sớm đi.”
Nhiều năm năm tuy không gặp mặt nhiều nhưng Cầm Tử Nam chưa bao giờ gay gắt với nàng như thế, hôm trước nàng được giao nhiệm vụ hướng dẫn Thiên Tiếu tu luyện. Mẹ của nàng cực kỳ ghét những người họ Tạ, nàng cũng vì thế ghét theo, nàng hiểu được chuyện của cha mẹ chắc chắn có liên quan tới một người họ Tạ.
Nhìn lại hành động của mình, chính nàng cũng cảm thấy nó xấu xí vô cùng, nhưng nàng không hiểu điều