Đang nói chuyện với mấy người thì hắn nhắm mắt lại để trò chuyện với Thôn Phệ, vấn đề kia nghe thật sự quá khủng bố.
Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Đầu tiên tiền bối đừng gọi ta là chủ nhân nữa, thứ hai là ngươi thật sự có thể dung hợp hộ người khác hay sao?”
Thôn Phệ thản nhiên:
“Ta là Tinh Linh Đế Vương, trong trăm vạn cái Tinh Linh mới có một cái đạt tới cảnh giới này, chút chuyện như thế cũng không làm được thì mất mặt quá. Chỉ là làm giúp người khác thì ngươi sẽ phải tiêu hao kha khá điểm Vận Khí thôi.”
Thiên Tiếu thấy hắn thản nhiên thế liền hỏi:
“Sao ngài không nói cho ta biết mình làm được chuyện đó?”
Thôn Phệ trả lời tỉnh bơ giống như Vạn Biến vậy:
“Ngươi không hỏi.”
Một người nào đó vỗ vai khiến cho Thiên Tiếu mở mắt ra, hóa ra Dạ Nguyệt thấy hắn nhắm mắt bất động liền hiếu kỳ.
Nàng khẽ giọng:
“Ngươi không sao chứ? Có phải hơi thất vọng đúng không?”
Thiên Tiếu lắc đầu đi tới khoác vai hai tỷ muội Dạ gia rồi nói:
“Thực ra có chuyện này ta luôn dấu mọi người nhưng hôm nay ta quyết định không giấu giếm nữa, hai người là bằng hữu tốt của ta. Nhã Kỳ thì chắc chắn là lão bà tương lai rồi nên ta nghĩ cũng nên cho các ngươi biết, ta giấu tới tận bây giờ cũng vì an toàn cho các ngươi. Dù rất tin các ngươi nhưng ta muốn các ngươi thề độc không tiết lộ ra chuyện ta sắp sửa nói thì mới được.”
Ba người mỗi người lần lượt thề thốt một kiểu, dù chuyện Thiên Tiếu nói ra là gì thì bọn họ cũng không có ý định tiết lộ ra ngoài, thế nên họ thề mà chẳng lo lắng gì cả. Thiên Tiếu cũng chỉ làm cho đúng quy trình thôi, chứ ba người này tin được, từ lúc quen biết tới giờ chưa từng thấy dòng cảm xúc của họ hướng tới hắn là tiêu cực.
Dạ Yến sốt ruột:
“Huynh có cái gì thì nói ra nhanh đi chúng ta sốt ruột.”
Đang câu giờ để nghĩ ra cái gì đó hợp lý nên mới lâu như thế, biên ra một câu chuyện hoàn chỉnh đâu thể nói chém là chém được đâu. Khoảng một phút diễn cảnh do dự thì hắn mới đứng thẳng người nghiêm túc, ánh mắt có vẻ phức tạp nhìn lấy ba người.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Lại mất một khoảng thời gian nữa hắn mới nói:
“Huyết mạch của ta chắc mọi người cũng biết sơ rồi, nhưng thực ra nó bị dị biến, cuối cùng ngoài những khả năng về thể chất thì ta còn một năng lực đặc biệt. Loại năng lực đặc biệt có thể khiến nhiều người điên cuồng, thế nên ta mới giữ thật kỹ.”
Hắn nhún vai một cái nói ra nhẹ bẫng:
“Các ngươi nghĩ sao nếu ta có khả năng dung hợp Hồn Ngọc chắc chắn đạt được năng lực mình muốn.”
Ba người giật mình che miệng lại, Hồn giả khi dung hợp ba cái Hồn Ngọc đầu tiên xong thì gần như không thể thay đổi, đặc biệt Hồn Ngọc đầu tiên là bất biến. Việc lấy được năng lực bản thân muốn là điều bất cứ Hồn Giả nào muốn, đặc biệt là những cao thủ có tu vi Hồn Hoàng bởi sau Hồn Hoàng thì mỗi đại cảnh giới họ có thể hủy đi một Hồn Ngọc đã dung hợp.
Tuy việc hủy đi chỉ giới hạn từ viên thứ hai trở đi nhưng như thế thôi vẫn đã rất nghịch thiên rồi, đã thế việc hủy đi Hồn Ngọc sẽ ảnh hưởng tới tu vi, đã thế còn rất đau đớn nếu là viên thứ hai hoặc thứ ba. Thiên Tiếu có thể chắc chắn có được năng lực mình muốn thì ai mà chẳng hâm một, càng có nhiều người sẽ muốn bắt hắn lại mổ xẻ nghiên cứu.
Tưởng rằng như thế này đã chấn động rồi thì hắn lại nói thêm:
“Nếu ta còn có thể chọn ra năng lực mình muốn cho cả người khác thì sao?”
Dạ Nguyệt tuy rất sốc nhưng lại vô cùng tỉnh táo:
“Năng lực mạnh mẽ như thế ắt phải có trả giá nếu thi triển phải không?”
Đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nên Thiên Tiếu rất bình tĩnh nói như kiểu là có thật vậy:
“Đúng là như thế, chính ta sử dụng thì không có vấn đề gì cả, nhưng sử dụng để giúp ai đó thì khác. Đầu tiên là vô cùng tốn Hồn Lực, thứ hai là phải gần gũi đối phương trong một khoảng thời gian trước khi giúp họ dung hợp, càng tiếp xúc gần và lâu càng chắc chắn dung hợp thành công, ta cũng bớt mệt mỏi sau khi giúp.”
Đã vẽ một bức tranh thì phải hoàn tất nó, Thiên Tiếu bắt đầu bịa đặt:
“Lần đầu tiên ta phát hiện ra mình có năng lực này là khi gặp tai nạn khiến ta dung hợp nhầm Vạn Biến Trùng, xác suất để lấy được năng lực biến hình quá nhỏ nhưng ta làm được. Thế