Nguyên tối hôm đó Dạ Nguyệt không nói gì khiến cho hắn không khỏi thở phào một hơi, đã chuẩn bị tinh thần nhưng cho trường hợp xấu nhất rồi, may thay nàng vẫn nhẹ tay với hắn. Để sau này hắn thử làm công tác tư tưởng xem như thế nào, biết đâu có thể khiến nàng nghĩ thoáng thì sao.
Bữa tối xong xuôi lúc chuẩn bị đi ngủ Dạ Nguyệt vỗ vai hắn, Thiên Tiếu nhìn thì nàng nói ngắn gọn:
“Ta sẽ giúp ngươi.”
Hắn nhíu mày:
“Giúp cái gì?”
Dạ Nguyệt mỉm cười:
“Giúp cho người khi công khai việc có hai người bạn gái không bị tiểu Kỳ phản ứng quá mức mạnh mẽ.”
Vẻ nghi ngờ hiện rõ trêи mặt của hắn:
“Ngươi làm được thật không đấy?”
Nhìn nàng ta chẳng giống một người có kinh nghiệm về mảng tình cảm, những gì hắn nghe kể về nàng cũng toàn là nàng ta tu luyện khổ cực ra sao. Chẳng nghe nhắc tới chuyện nàng yêu đương bao giờ cả, nhưng bị nàng nắm thóp nên nàng nói sao hắn nghe vậy thôi.
Dạ Nguyệt vẻ mặt đầy tự tin:
“Đương nhiên là được rồi, tuy ta chưa yêu đương nhưng không có nghĩa ta là ta không giúp được ngươi.”
Nghe thật sự vô lý.
Hắn nhỏ giọng:
“Thế ngươi tính giúp ta như thế nào?”
Với vẻ mặt không thể đáng tin hơn nàng khẳng định:. Đọc Truyện
“Nếu ngươi có thể khiến nàng quen với việc ngươi có bạn gái khác, khi ngươi công bố cô nàng kia thì nàng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.”
Thiên Tiếu rất buồn cười nhưng không dám cười:
“Ngươi cho ta một lời khuyên thật tốt đấy, như thế chẳng phải thà ta nói luôn cho nàng ấy biết chuyện của ta với Thiên Hậu cho rồi.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Nàng ghé sát tai hắn thì thào cái gì đó, nghe xong kết hoạch của nàng Thiên Tiếu có chút nghi ngờ bèn hỏi:
“Đừng nói với ta là ngươi bắt chước tiểu thuyết đấy nhé.”
Bị nói trúng Dạ Nguyệt gạt phăng luôn sự lo lắng của Thiên Tiếu:
“Bắt chước tiểu thuyết thì đã sao, chứ ngươi có cách gì hay hơn không?”
Hắn do dự một lúc rồi cảm thấy tuy hơi ảo, nhưng kế hoạch vẫn có cảm giác sẽ làm được gì đó, ít ra nàng còn nghĩ ra biện pháp, không nghĩ ra thì chỉ có thể theo nàng thôi. Trong quá trình nếu có phát sinh chuyện gì thì ít ra vẫn còn một người sát cánh bên hắn.
Thiên Tiếu hỏi:
“Thế nhưng tìm đâu ra một cô gái mà nàng dễ dàng tha thứ cơ chứ?”
Dạ Nguyệt gạt phắt:
“Ngươi không cần lo, tất cả tự ta sẽ sắp xếp yên đẹp cho xem, người giúp tỷ muội chúng ta nhiều như thế chút chuyện này cũng làm không xong thì ta thật sự vô dụng quá.”
Nàng ta muốn lo thế nào Thiên Tiếu quyết định không can thiệp nữa, với lại nàng bảo đợi đến khi tới được Long Thành sẽ hoàn thành. Thời gian còn tương đối lâu thế nên hắn cũng không cần phải phải quá lo lắng lúc này, mục tiêu của bọn họ lúc này là phải săn được đúng số lượng Dạ Ma và Dạ Quỷ mình cần.
Sáng sớm hôm sau thì cả đám đã có mặt ở lãnh địa của Dạ Ma Quỷ, nơi đây là một mảnh đất hoang vắng rộng lớn, xa xa phía bên trong lại là một ngọn núi đá. Theo như thông tin tìm hiểu từ trước thì Dạ Quỷ thường ở khu vực hoang vắng dưới chân núi, bất cứ sinh linh nào rơi vào tầm mắt cũng sẽ bị bọn chúng tấn công.
Khu vực núi đá vôi ngược lại chính là lãnh địa của Dạ Ma, nhìn nơi đó cằn cỗi thế thôi nhưng chính là nơi có nhiều sinh vật không có tu vi cao sống nhất. Không biết vì lý do gì nhưng Dạ Quỷ không bao giờ đi vào lãnh địa của Dạ Ma, Yêu thú cũng ngại đám Dạ Quỷ nên cũng rất ít khi đi vào đây.
Dạ Quỷ tu vi đủ các thể loại, nhóm bọn họ chỉ cần săn được đám có tu vi Hồn Sĩ là được rồi, bởi Dạ Ma Quỷ bất kể nhánh nào thì sinh ra liền có thể đi xuyên vật thể rồi. Thiên Tiếu lại có thể chắc chắn lấy cho họ năng lực họ muốn thì Hồn Ngọc cấp Bạch Ngọc hay Tử Ngọc đều chẳng khác biết là bao.
Từ trong rừng cây nhìn vào đám Dạ Quỷ đang lượn lờ qua lại một cách vô định, trêи người tản mạn ra thứ khói màu đen khiến người ta nhìn vào giống như bị hút vào. Thực ra vấn đề này không phải ảo giác, Dạ Quỷ tuy có thân thể vật lý, tấn công cũng là vật lý nhưng khi chúng chuyển sang trạng tại đi xuyên vật chất thì sẽ là tấn công linh hồn.