Sáng sớm Cầm Vân Ca vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người, thời gian xuất phát đã tới rồi. Tất cả mọi người đứng lên chuẩn bị đi tiếp, Cầm Vân Ca thì tỏ ra thảnh thơi chờ đợi cái gì đó, khi mọi người đã chuẩn bị xong toàn bộ thì nàng bước ra như muốn phát biểu.
Nàng nhẹ giọng:
“Đã xong được đoạn đường đầu tiên, hiện tại chúng ta sẽ tiến hành chia đội ngũ lại một lần nữa. Hai người từ đội ngũ khác nhau tạo thành một đội ngũ mới, chia sẻ kinh nghiệm cho nhau để về đích, lần này khoảng thời gian nghỉ ngơi sẽ là hai tuần, tuy nhiên các ngươi sẽ được phép mua đồ ăn trêи đường một cách thoải mái.”
Dứt lời thì nàng tiếp tục để bọn họ rút thăm, lần này cả bốn người Thiên Tiếu cũng phải tham gia chung với mọi người. Tất nhiên là với hắn ta thì chẳng có vấn đề gì to tát cho lắm, chỉ lo co Lý Nhã Kỳ thôi, mọi người sau đó hồi hộp bốc thăm.
Rất nhanh chóng các lá thăm đã được chia hết cho mọi người, nhóm Thiên Tiếu bốn người đều bị xé lẻ ra. Tuy nhiên không hiểu sao bọn họ vẫn luôn được chung đội với người mạnh, Lý Nhã Kỳ được chung đội với một cô gái, Dạ Yến đi chung với thanh niên mang đại đao.
Dạ Nguyệt thì đi chúng với một cô gái khác, tu vi cũng đã Cửu Hồn Cảnh, cả hai đi với nhau coi như cân bằng.
Thiên Tiếu nhìn vào tấm phiếu thấy con số 68 thì to giọng:
“Ai số 68 đứng ra đây.”
Sau lưng hắn bỗng vang lên một âm thanh hiền dịu:
“Là ta.”
Quay lưng lại thì hóa ra đó chính là cô gái che mặt, Thiên Tiếu vươn tay:
“Xin chào, ta tên Thiên Tiếu, rất mong được cô nương giúp đỡ.”
Nàng cũng đưa tay ra bắt tay với hắn:
“Cùng giúp đỡ lẫn nhau, ta tên Thẩm Ngọc, chúng ta xuất phát luôn chứ?”
Hắn ra hiệu với mấy người kia, tự chỉ vào bản thân rồi chỉ ra ngoài, mấy kia liền hiểu được hắn muốn bọn họ đi chung. Còn về phần mình Thiên Tiếu sẽ tự xoay sở, chỉ cần trêи người còn tiền hắn không tin mình không tìm được người chở. Đi chung với bọn họ thì sẽ có ba tổ đội, lần sau tập hợp thì quỳ là cái chắc.
Thiên Tiếu trình bày cho Thẩm Ngọc nghe cách để mình có thể đi tới nơi sớm như thế, cô nàng đầu tiên tỏ ra bất ngờ nhưng sau đó lại chìm vào suy tư. Nhìn dáng vẻ của nàng giống như đang suy nghĩ đến một vấn đề gì đó rất quan trọng thì phải.
Nàng ta phân tích xong kế hoạch đơn giản thì khẽ giọng nói:
“Cách này quả thật tốt, thế nhưng chúng ta thì không sử dụng được đâu.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Hắn ngạc nhiên:
“Tại sao? Ta mang theo rất nhiều tiền.”
Thẩm Ngọc nhẹ giọng:
“Sắp tới một trạm kiểm tra rồi, xe muốn đi qua đó thì tuyệt đối không được chở người đi lậu như thế. Nhóm kia có thể nhờ người của Dạ gia qua ải nhưng chúng ta thì không, trong trường hợp này chúng ta phải đi đường rừng ít nhất ba ngày để qua được khu vực kiểm tra cái đã.”
Nàng ta ngồi xuống đất, dùng một cái que nhỏ vẽ ra một bản đồ cho Thiên Tiếu xem, ước chừng tốc độ của cả hai, hắn tính toàn lại thì là ba ngày hoặc hơn một chút nếu gặp vấn đề trêи đường.
Tuy đã tính toán xong nhưng vẫn có một vấn đề, trêи đường này có một con sông, bọn họ nếu đi đường vòng để có cầu thì rất xa, đi vào hầm xuyên núi thì sẽ phải dùng quang não để quét thân phận. Quang não đã bị tịch thu thế nên muốn chứng minh sẽ rất mất thời gian, phải nghĩ ra cách gì đó để có thể qua sông an toàn và nhanh chóng, lại còn phải tiết kiệm sức lực.
Có vấn đề thì phải giải quyết cho hết trước khi xuất phát, hắn chỉ vào con sông rồi hỏi:
“Ngươi đã nghĩ ra cách để qua sông hay chưa?”
Thẩm Ngọc gật đầu:
“Ta có cách để qua và mang theo một người, tuy nhiên bản thân phải ở trạng thái toàn thịnh, nhưng nếu dừng lại để khôi