Miêu Bích Hà đi tới trước mặt Thiên Tiếu vỗ vai hắn:
“Tốt lắm tiểu tử, không phải mấy người cũng có suy nghĩ thoáng như vậy về Yêu tộc.”
Thiên Tiếu thản nhiên:
“Cám ơn lão sư, theo ta thì người có xấu có tốt, Yêu cũng vậy thôi. Ta từng thấy nhiều kẻ xấu xa đến mức ta không dám tin bọn họ là đồng tộc của mình. Họ gây ra lỗi lầm không thể tưởng được, chúng ta có thể tha thứ cho họ thì nghĩ xấu về những sinh linh chưa từng làm hại mình thật quá là buồn cười.”
Trêи môi hắn nở nụ cười nhưng trong lòng hiển nhiên không được như thế, một yêu thú sống lâu như nàng sao không nhìn ra. Bỗng nhiên nàng cảm giác ánh mắt của hắn rất giống ân nhân của nàng, nghĩ lại thì cũng thật tiếc cho bọn họ, đâu phải người tốt lúc nào cũng có tốt báo.
Gật đầu vẻ hài lòng nàng vui vẻ:
“Ta mới đi dạy nhưng đã là lão sư chính thức, lần này khảo hạch chỉ cần ngươi thể hiện ra không tệ ta đảm bảo sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Đương nhiên nếu ngươi ngại làm đệ tử của một Yêu tộc thì không cần nhắc lại chuyện này.”
Thiên Tiếu mỉm cười chứ không đáp, nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi, không nghĩ tới chỉ một câu nói ngẫu nhiên thôi cũng mang tới cho hắn một cơ hội. Những người khác nhìn hắn với ánh mắt đầy hâm mộ, bất kể như thế nào thì hắn cũng sẽ được quan sát, nghĩ lại chuyện hắn chiến thắng trong thử thách thì chỉ biết tâm phục khẩu phục.
Ngay lúc này hắn cũng chăm chú quan sát vị lão sư có thể dạy dỗ hắn trong tương lai, đầu tiên là làn da vô cùng trắng khiến người khác ấn tượng ngay lập tức. Đây chắc chắn là da trắng tự nhiên bởi ở dưới còn thấy được chút hồng hào không chút giả tạo.
Lông mi của nàng rất dài, có thể nói hắn lần đầu tiên thấy người có lông mi đẹp như vậy ngoài mẹ của mình, thêm mái tóc màu trắng phủ lấy gương mặt càng làm tôn lên gương mặt cân đối của nàng.
Có một điều đặc biệt không biết tại sao nhưng Miêu Bích Hà cho hắn cảm giác rất tương tự mẹ mình. Bất kỳ cử chỉ hay lời nói nào đều vô cùng dịu dàng, cảm giác thế nào thì trông nàng cũng là một người tốt, thực ra nói là người tốt cũng không sai, đống Niệm Lực vòng quanh người nàng đã nói lên tất cả.
Miêu Bích Hà tán gẫu mấy câu rồi dẫn người của mình rời đi, sắc mặt của Cầm Vân Ca khi thấy Thiên Tiếu nhìn cô nàng không khỏi có chút chìm xuống. Mấy người khác cũng chú ý tới, họ tỏ ra khó hiểu đôi chút nhưng cũng không ai nói gì.
Tới giờ cơm thì mạnh ai người nấy ăn rồi tu luyện, riêng mấy người quen ăn cơm do Thiên Tiếu nấu thì tụ tập lại phòng của hắn.
Ăn xong cơm Cầm Vân Ca xếp bát ngay ngắn rồi bắt đầu nói chuyện:
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Nếu ngươi muốn chọn Miêu Bích Hà làm sư phụ thì phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.”
Thiên Tiếu không nghĩ làm đệ tử một người có niệm lực cuồn cuộn như thế lại là chuyện xấu.
“Tại sao thế Cầm tỷ.”
Cầm Vân Ca rất nghiêm túc nói:
“Tuy có chút vô lý nhưng nàng ấy lại là ngươi có số sát tinh, cụ thể những người nào xác định được quan hệ tình cảm nam nữ với nàng ta đều gặp những chuyện khó tả.”
Khi mọi người còn đang không biết chuyện thì Cầm Vân Ca mới cho bọn họ biết một chút chuyện, những chuyện này thường thì rất ít lộ ra. Nếu không phải Cầm Vân Ca thì khó ai có thể biết được tinh tường, biết được chuyện chính nàng cũng phải lo lắng cho Thiên Hồn học viện.
Chuyện kỳ lạ bắt đầu ngay từ khi Miêu Bích Hà chưa sinh ra, gia định bọn họ cùng bằng hữu thân thiết quyết định hứa hôn hai đứa con chưa sinh cho nhau. Mọi người sẽ nghĩ đây là một chuyện éo le gì đó, thực ra không hề, chuyện này chỉ là cực kỳ không tưởng.
Long tộc vốn nổi tiếng về sức mạnh lại có thể xảy thai, thế là nạn nhân đầu tiên của Miêu Bích Hà đã ra đi từ khi nàng còn chưa được sinh ra. Khi đó ai cũng nghĩ không có liên quan gì đến Miêu Bích Hà, ít nhất phần lớn mọi người nghĩ thế cho đến khi nàng năm tuổi.
Yêu tộc cao tầng rất thích hứa hôn từ bé, ba tuổi Miêu Bích Hà hứa hôn với thiếu tộc trưởng của Hùng tộc mới được bốn tuổi. Vừa hứa hôn được một tuần thì tiểu tử kia vào rừng ăn phải độc dược chết bất đắc kỳ tử, phải biết Hùng tộc nổi tiếng kháng độc, thế mà tiểu tử kia lại ăn phải gốc độc dược duy nhất có thể kết liễu tính mạng hắn, cũng là