Tới ngày tìm kiếm thứ ba, bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì không hề có nguy hiểm như rin đã nói, đối mặt với họ chỉ là các loại dã thú bình thường, nhưng khi tới xung quanh vách núi, bất chợt họ nhận ra số lượng xương người, xương thú trắng xóa chồng chất thành đống.
- chẳng lẽ bọn họ đều chết khi cố tìm cách leo lên trên sao?
dương tuấn vũ nhíu mày phán đoán.
rin cũng không nghĩ được cách lý giải nào khác, nơi bọn họ đi qua cũng thi thoảng có xác chết rải rác, theo dấu tích để lại nguyên nhân chết chủ yếu là vì rơi xuống, tan xương nát thịt. còn những bộ xương chất đống ở rìa vách núi, mặc dù cũng có tình trạng nứt vỡ, nhưng đa phần đều là xương cốt khá nguyên vẹn, họ chết không phải do rơi chết mà là vì nguyên nhân kỳ quái nào đó.
phân tích khá nhiều chỗ, bọn họ đều không nhận ra được dấu hiệu nào bất thường, lý giải duy nhất dường như chỉ khi họ leo lên mới biết được. nhưng biết là vô cùng nguy hiểm, ai dám leo lên? tuy vậy, bị cô lập ở đây tơi chết dường như cũng không khá hơn là bao, đứng trước sự lựa chọn ở lại hay rời đi, có lẽ những kẻ có sức mạnh càng lớn lại nghiêng về quyết định leo núi tự mở ra cho mình một đường sinh cơ.
dương tuấn vũ đương nhiên không muốn chết già ở đây, còn rin, mặc dù đối với cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng nếu được cô cũng không muốn mình chết nhạt nhẽo vì bị nhốt ở đây, một ninja chỉ nên chết trong tay kẻ thù hoặc tự mình kết liễu sinh mệnh bản thân.
hai người quyết định leo lên, họ đã hồi đủ sức mạnh, mỗi người chỉ cần một con dao là đủ khả năng leo núi, hoặc thậm chí chỉ cần tay không cũng có thể đâm nát đá tạo ra chỗ bám cho mình.
họ leo như vậy hết hơn nửa ngày, tới khi khắp nơi xung quanh đều bị sương mù bao phủ, mọi việc có vẻ bắt đầu trở nên khó khăn hơn nhiều.
- có độc!
dương tuấn vũ lập tức được triệu cơ cảnh báo, hắn giật mình kéo rin tụt xuống một đoạn tránh khói lớp sương mù mờ ảo kia, một tay khác nhanh chóng xuyên vào vách đá giữ cho cả hai người không bị rơi xuống.
- loại độc này thực sự âm hiểm, chẳng khác nào một lớp sương mù, nồng độ độc cũng rất nhạt, nếu không áp sát em cũng không phân tích ra được.
triệu cơ lo lắng nói.
- ừ, cũng may chưa lọt vào.
- loại độc này có thành phần làm tê liệt thần kinh, gây hôn mê, dù rất loãng nhưng nếu hít đủ một lượng nhất định thì đừng nói là thân vương, đại công tước, thậm chí mạnh hơn nữa cũng có khả năng bị mắc bẫy.
- nguồn gốc loại độc này từ đâu ra em biết không? khốn kiếp...
dương tuấn vũ vừa hỏi tới đó không ngờ lập tức nhận được câu trả lời, chỉ là thứ đáp lại hắn không phải triệu cơ mà là một bầy côn trùng dần dần xuất hiện trong đám sương khói mờ ảo, mỗi con lớn bằng ngón tay cái, toàn thân đen xì đang từ phía trên bay ào ào xuống với tốc độ cực nhanh. chỉ nhìn qua hắn lập tức biết đây là một loài yêu thú, chỉ sợ thứ bọn chúng hút không phải mật hoa mà là máu sinh vật khác.
- hắc ma phong?
rin chợt hô lên trong kinh ngạc xen lẫn sự sợ hãi, rõ ràng đám ruồi bọ này không phải là vật dễ thương ngoan ngoãn gì.
- hắc ma phong?
- đúng vậy, may chạy.
rin luống cuống, chỉ là cả người cô đang lơ lửng, tay bị hắn túm lấy.
dương tuấn vũ không dám hỏi thêm, hắn và rin lập tức dùng tốc độ nhanh nhất quay người ba chân bốn cẳng bám vách núi mà chạy.
cứ tưởng rời xa thêm một đoạn, cách xa vị trí đám sương trắng kia thì sẽ được an toàn, nhưng không, đám ong này như bị đói đến điên, bọn chúng không những không giảm số lượng mà còn như đi gọi thêm đồng đội tới thưởng thức tiệc liên hoan.
nhìn bầy côn cùng bám sát sau lưng mãi không buông tha, hắn vội hỏi:
- có cách nào để đuổi chúng đi không? chúng sợ cái gì?
- côn trùng đương nhiên sợ lửa. chỉ là đám hắc ma phong này miễn nhiễm với các loại lửa tầm thường, cần phải có ...
- ầm!
dương tuấn vũ lập tức bắn về phía sau một quả cầu sáng chói. rất nhanh tiếng xèo xèo cùng tiếng kêu “xì xì” phát ra khiến rin muốn nói gì đó lập tức phải nuốt lại. cô lắp bắp:
- ngươi ... ngươi sở hữu quang hệ? là người của liên minh công hội? không lẽ ngươi là crist?
- crist là ai? cô thấy tôi giống người tây mắt xanh mũi lõ lắm à?
- tây?
- à. thôi quên đi, có nói cô cũng không biết. tôi không phải là crist. được rồi. đám này không ngờ đúng là sợ ánh sáng.
- sao ngươi biết?
- cái này còn khó hiểu sao? thứ nhất, nó tên hắc ma phong, thuộc tính đương nhiên thiên về ám, gặp quang sẽ bị khắc chế. thứ hai, cô không thấy nó chỉ tồn tại trong đám xương mù sao? nếu không, lấy sự háu ăn của nó, chắc chắn mọi sinh vật bên dưới kia sẽ bị ăn sạch rồi. lúc bay ra ngoài này có lẽ tốc độ và sức mạnh cũng bị khắc chế rất lớn, nhưng vì đói, nó bất chấp bay vào môi trường bất lợi cho mình.
- như ngươi nói, tới đêm nó có thể bay xuống kia ăn sạch mà? a, hắc ma phong rất tà ác nhưng nó lại sợ cây sả. thì ra là vậy, thì ra là vậy.
dương tuấn vũ thấy cô vừa hỏi vừa trả lời thì cười cười, thường cách loài thiên địch lại hay ở gần nhau, cạnh một loài độc vật thì thường là loại thực vật chứa thuốc giải, thiên nhiên luôn rất kì diệu.
- uỳnh!
bất chợt bên trên rơi xuống vô số bụi bặm đất đá, cả đám côn trùng bỗng như đối diện với áp lực tử vong cực lớn, bọn chúng bay toán loạn khắp nơi tìm cách chạy trốn, chẳng mấy chốc tất cả đã loạn thành đoàn, chỉ là so với số lượng côn trùng bị rơi xuống thực không đáng nhắc tới.
cảnh tượng này khiến dương tuấn vũ ngẩn ra, nhưng cơn đau bỏng rát ập tới cùng tiếng rên rỉ từ rin bên cạnh khiến hắn tỉnh lại.
nhìn kĩ, hắn phát hiện con trùng nhỏ không ngờ đang bị cháy bởi một ngon lửa ... chỉ là ngọn lửa này có màu đen kịt.
- hắc hỏa diễm?
rin và dương tuấn vũ đều hô lên, chỉ là tiếng hô của rin thì đầy cảnh giác và kèm theo sự run rẩy kịch liệt, còn dương tuấn vũ chỉ đơn thuần là thấy kinh ngạc, thú vị bởi vì không chỉ màu sắc của nó mà còn tính chất kì dị của ngọn lửa này: cháy không tắt, chỉ tới khi con trùng biến thành than hóa thành hư vô thì nó mới biến mất.
hai người đã đáp xuống mặt đất, trong lòng dương tuấn vũ vừa sợ vừa kích thích, hắn lập tức dùng ki của mình, ánh sáng rực rỡ lóe lên, không ngờ thực sự làm cho ngọn lửa dính trên quần áo và cơ thể bị loại bỏ, dù tốc độ dập tắt cũng không nhanh lắm.
rin lập tức vứt chiếc mặt nạ đang bốc lửa, xé vội những chỗ quần áo bám lửa, tuy vậy, vẫn có một đám lửa dính trên vai cô.
gương mặt lạnh lùng, đôi mắt bạc ánh xanh dương lóe lên sắc bén, sát khí dâng trào, nhưng vẫn không làm mất đi nét đẹp đặc trưng của cô.
mái tóc ngắn màu bạch kim, mềm mại ôm lấy gương mặt thanh thoát, sắt thái lạnh lùng đối lập với làn da mịn màng, hồng hào càng làm ý cảnh thêm đẹp. đôi môi đào khẽ mở, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi nhăn lại vì kẻ đang tiến tới. cô mang một nét đẹp á đông, nét đẹp tinh tế của người mỹ nữ nhật bản. ừm, cả nốt ruồi nhỏ bên cạnh môi dưới bên trái càng làm cô thêm xinh đẹp, quyến rũ.
hắn hơi thất thần nhưng biết hoàn cảnh đang nguy hiểm, lý trí lập tức đánh thức hắn tập trung, một tay kéo cô lại gần, đồng thời nhanh chóng dùng năng lực tẩy đi loại hóa hỏa cho rin.
hắc hỏa tẩy đi khiến cô dễ chịu hơn, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi phía trên cao, tại đó, thân ảnh một kẻ nguy hiểm đã xuất hiện. cô lần này đã không đoán sai.
- greed! ngươi làm gì ở đây?
rin lạnh giọng cảnh giác nói, nếu muốn chiến một trận, cô cũng không ngại.
greed vẫn như thế, giữ bộ dạng thờ ơ với tất cả, hắn dường như không để ý tới ở đây đang có một cô gái xinh đẹp cực phẩm, mà lại hướng ánh mắt về phía kẻ đang đứng bên cạnh cô.
dương tuấn vũ cảm giác toàn thân ớn lạnh, nhưng hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, greed lập tức ném về phía hắn một tấm lệnh bài màu hoàng kim với các ký tự có vẻ quen thuộc.
dương tuấn vũ bắt lấy tấm lệnh bài, mắt nhìn vào lập tức nhận ra, quay đầu nhìn về phía tên mặc bộ hắc y hỏi:
- ngươi là người của hồng kinh hội?
rin