Vạn Biến Hư Ảo "đưa Nước Việt Vươn Tầm Thế Giới - Phần 2"

Chương 279


trước sau


- tôi đã rõ, thưa thủ trưởng!

hắn dậm chân, cả người đứng thẳng, tay giơ lên trước trán tỏ rõ thái độ mình vẫn là một người quân nhân vì dân vì nước.

dù rất nhiều người trước nay chưa từng làm động tác này, nhưng theo thủ lĩnh, bọn họ lập tức làm theo. nhất thời toàn quân, hơn chục ngàn người đều đứng thẳng tắp như những ngọn giáo bất khuất.

lê quân thấy sự chuyên nghiệp và khí thế ngút trời này thì cả người đều cảm thấy trẻ ra vài chục tuổi, những ký ức huy hoàng khi vào sinh ra tử giữa muôn trùng bom đạn oanh tạc với bạn bè, chiến hữu cứ thế lướt qua trong suy nghĩ của vị tướng lĩnh ấy. gương mặt với những nốt đồi môi và nếp nhăn bao trùm, mái tóc ngày nào còn đen giờ đã gần bạc trắng, dương tuấn vũ chợt thấy sự hoài niệm thoáng qua đó của người đó. nếu không vì nước vì dân, con người này có lẽ đang quây quần sum họp bên con cháu rồi, chứ đâu phải thức khuya, dậy sớm, hay có những đêm không ngủ khi tình tình quân sự trên biển mỗi lúc một leo thang.

dương tuấn vũ chợt cảm thấy mình mặc dù làm đã nhiều thứ, cũng tự nghĩ bản thân làm việc đều đem sự ưu ái cho quốc gia, dân tộc, nhưng thời gian hắn thực sự cống hiến cho nơi mình chôn rau cắt rốn quả thực còn ít lắm. mục đích cá nhân mới chính là thứ khiến rong ruổi đất trời nhiều năm, những thành tích khác chính xác phải nói tới vợ hắn, vân tú, người đã thay hắn làm đẹp hình ảnh trong mắt các cấp lãnh đạo phía trên. có lẽ thời điểm này chính là lúc hắn nên thực sự ra sức vì quốc gia mình, đồng bào mình.


sực tỉnh lại từ trong hồi ức, lê quân nhanh chóng lấy lại cảm xúc của mình, ông ta lấy ra một cái hộp, bên trong là một chiếc huân chương, một bộ quân phục với quân hàm thượng tướng đã được chuẩn bị sẵn, mùi vải và màu sắc đều mới tinh tươm.

không kèn, không trống, không nhạc mừng thứ mà một thượng tướng vốn nên được hưởng ngày thăng cấp, nhưng hiện tại dương tuấn vũ lại không nhận được. nhưng chính vì thế, hắn càng cảm động. việt nam suy cho cùng vẫn có một số thủ tục rườm rà đã đi vào quy định, nhưng sự đặc biệt trong giây phút này dương tuấn vũ hiểu đây chính là lê quân đã rất cố gắng phá vỡ quy định để đem lại cho mình.

ông ta hiểu, hắn không thích làm tâm điểm xuất hiện trước mắt nhiều người làm chính trị hoặc cánh báo giới. đương nhiên, hơn chục ngàn người phía dưới lại khác, họ chẳng khác nào người thân của mình nên chẳng cần lo lắng dù cho lý do này có chút phi logic. làm một người nổi tiếng chỉ khiến chút thời gian cá nhân ít ỏi hắn dành cho gia đình bị đám phóng viên quấy nhiễu, người người soi mói mỗi khi bước chân ra đường, còn hàng chục ngàn người phía dưới thì chắc chắn không làm như vậy.

một sự quyết định làm tướng yên tâm, quân hài lòng, khiến cả khách và chủ đều cảm thấy rất thoải mái. thay vì kết thúc trong tâm trạng buồn rầu ủ giũ, thì giờ đây ai cũng hứng chí bừng bừng. đối với họ, dù có thay đổi vị trí công tác, thay đổi vai trò chức phận, nhưng nếu vẫn được làm binh dưới trướng của dương tuấn vũ là đủ. họ tin dưới sự dẫn dắt của hắn, mắt rồng sẽ ngày càng phát triển rực rỡ, trở thành đội quân bách chiến bách thắng. còn đối với dương tuấn vũ, việc không phải mang cái mác tù nhân đương nhiên là tốt hơn rồi, đồng thời hắn cũng có thêm nhận thức mới về chính trị nước nhà.

có lẽ, bản thân dương tuấn vũ giờ này cũng không thể tưởng tượng được, chính những cống hiến của hắn nói riêng và thịnh thế nói chung đã thay đổi không chỉ người dân đất việt mà còn thay đổi sâu sắc quan niệm của hệ thống chính trị và các lãnh đạo cấp cao. khi gánh nặng về kinh tế không bì đè nén, khi tầm vóc quốc gia đã ở vị trí cao hơn, thì tầm nhìn của họ đương nhiên cũng mở rộng hơn rất nhiều. hành động giơ cao đánh khẽ lần này, vừa là trừng phạt vi phạm, vừa là góp thêm một đội quân thiện chiến vào nền quân sự nước nhà, vừa trói chân được một vị tướng, một thiên tài vào với đất nước. đây mới đúng là tầm nhìn của những con người làm việc lớn.

trong lúc mọi người tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng, lê quân khi này đã cởi bỏ lớp quân phục, ông mặc một bộ áo xanh quân nhân bình thường, dưới sự giới thiệu của dương tuấn vũ để làm quen với các vị tướng lãnh của mắt rồng.

một nam nhân cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng nhìn bề ngoài thì rất sảng khoái nhưng tâm tư suy nghĩ lại rất trầm ổn, không hề bồng bột. ngay khi ông ta mang rượu tới, liền sảng khoái uống một bát lớn, lựa lời cảm ơn vì ông đã hỗ trợ người chỉ huy, đồng thời cũng là người anh em của hắn. người này lê quân đã gặp không ít lần, tổng giám đốc công ty quân sự thịnh thế- hay được gọi thân mật là a cường, tên trong tổ chức là walter, ý nghĩa của cái tên này chính là: người chỉ huy quân đội.

một người khác lê quân cũng đã có dịp được gặp, đó là một vị bác sĩ với tay nghề rất giỏi, thường xuyên xuất hiện trên các chương trình y tế, là tổng giám đốc của hệ thống bệnh viện tư nhân thịnh thế, nơi chuyên cứu chữa miễn phí cho các bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn. vũ tuấn phong, người vẫn được người đời mệnh danh là hải thượng lãn ông thời hiện đại, có y thuật cao minh, có tâm có đức. trong tổ chức, hắn được gọi là dg, là viết tắt của

hai từ doctor ghost: bác sĩ tử thần. điều này thực sự có mâu thuẫn rất lớn so với công việc thực tế mà hắn làm. khi nghe cái tên này, lão đã được một phen kinh ngạc, nhưng những người khác lại phá lên cười. thì ra bình thường hắn là một bác sĩ chuẩn mực, nhưng khi tham gia các trận chiến, đây chính là một sát thủ giết người chớp nhoáng, kẻ bị giết thậm chí lúc ngã xuống còn không hiểu vì sao mình chết. vũ khí yêu thích của hắn chính là một loại dao mổ, vì thế, mới được dương tuấn vũ đặt cho biệt hiệu: bác sĩ tử thần.


người thứ ba là một thanh niên trẻ tuổi, thân hình có không ít vết sẹo, đặc biệt là trên hai cánh tay, hai nắm đấm được cuốn một lớp vải trắng nên không rõ làn da bên dưới. mặc dù thế, lê quân có thể cảm nhận từ hắn một loại khí thế mạnh mẽ, mặc dù không có chiến đấu nhưng đôi mắt vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. theo giải thích của dương tuấn vũ, đây một phần là do tính cách, một phần là do sức mạnh ki của cậu ta là lửa. lê quân cũng đại khái biết ki là một dạng sức mạnh đặc thù, miêu tả dân gian thì giống với nội công, khí công vậy. tên người trẻ tuổi là hoàng phi hồng, một cái tên nghe thôi đã khiến người ta liên tưởng tới một con người sặc mùi võ đạo, đánh đấm. bất ngờ là người này đang công tác bên lực lượng công an thành phố hà đô, còn trẻ mà đã được đảm nhận chức phó trưởng phòng cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu, ma túy. ở cơ quan, cậu ta cũng rất được lãnh đạo coi trọng, trong 4 năm công tác, cậu ta đã tham gia phá giải được 2 băng đảng đường dây ma túy xuyên quốc gia với tổng quy mô lên tới hơn 600 đối tượng, lật tẩy 3 cán bộ cấp cao tham nhũng đất đai, đạt được nhiều lời khen và giấy khen từ trên bộ công an.

sau đó, lê quân gặp một nhóm 8 người, không ngờ đều là người quen. vốn dĩ ông ta còn không nhớ lắm, nhưng thấy hai cô gái liền nhận ra ngay. hai cô gái trẻ này đương nhiên ông ta rất quen rồi.

- giỏi cho hai đứa cháu bất hiếu. nói đi là đi ngay. không ngờ chạy tới đây làm việc cho tên nhóc tuấn vũ này. tốt lắm. giờ sao? thấy ông nội cũng không muốn chào một tiếng?

a ngân, a thanh xấu hổ đỏ mặt, hai người cúi gằm mặt, lý nhí nói câu: “cháu chào ông”

- ài.

lê quân thở dài, với hai đứa cháu gái từ nhỏ đã hết mực thương yêu thật là hết cách. vốn ông nghĩ gặp phải sự phản đối của mình thì chúng nó sẽ sớm quay về, không ngờ một lần đi là mấy năm. đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lão trông già đi cả chục tuổi.

thực ra hai người khi nhìn thấy ông nội sa sút như vậy trong lòng đã rất đau xót, nhưng càng như vậy hai người càng không dám đối mặt.

lập hàn "cyborg" và vương bạch thấy vậy liền đi ra cúi đầu chào:


- chào ông nội. hai cô ấy rời đi một phần là muốn thực hiện hoài bão của mình, một phần là vì hai người chúng cháu.

- hai cậu ...?

lê quân ngẩn ra, ông ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt hết xanh lại đỏ, cuối cùng thở dài đầy bất đắc dĩ.

- ta cũng không cấm hai cháu theo đuổi hoài bão, hay tìm người yêu của mình. là ông nội, ta đương nhiên muốn hai đứa sống vui vẻ thoải mái. chẳng qua khi đó thấy hai đứa muốn rời đi một thời gian nên mới khó chấp nhận được. giờ thì tốt rồi, ta đã nghĩ thông, hai đứa sống tốt là ta vui rồi. chỉ là nếu có thời gian thì tranh thủ về nhà thăm người thân một chút, bà nội nhớ hai đứa lắm, còn thường xuyên nhắc tới hai đứa, rồi sau đó quay sang trách ta không tốt.

tiểu thanh, tiểu ngân nghe ông nói thì nước mắt không kìm được. tuổi trẻ bồng bột, sau khi đi rồi mới cảm thấy hối hận, nhưng vì đã cãi nhau với ông một trận lớn, bị đuổi khỏi nhà nên mới không dám trở về. con người là vậy, đôi khi rất muốn làm gì đó, nhưng chỉ vì chút ngăn trở, chút khúc mắc trong lòng mà không dám làm.

càng là vấn đề tình cảm, con người ta càng hành xử ngốc nghếch. giờ nghe lời ông, sợi dây trói buộc trong lòng liền đứt, hai cô gái không nói được gì, chỉ biết chạy tới ôm lấy ông nội khóc nức nở. lê quân cũng rất vui sướng, nước mắt không kìm được chẳng mấy chốc đã ướt đẫm gương mặt già nua, mọi người thấy vậy nhất thời im lặng, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện