Vân tú nghe triệu bằng nói xong liền lắc đầu:
- những công nghệ này mặc dù chưa tới mức lạc hậu, nhưng nó cũng đã hết giá trị mà thịnh thế có thể lợi dụng. các vị ngồi đây hẳn là biết các sản phẩm này đã tới độ bão hòa, rất khó có thể tăng trưởng dương. đương nhiên, marketting, quảng cáo, khai phá thêm thị trường ... vẫn có thể thu lại thêm một nguồn lợi mới. nhưng như vậy không có bao nhiêu ý nghĩa.
- tôi hiểu, các vị có nhiều điều còn lo lắng, sợ rằng đối thủ của chúng ta sẽ dựa vào những công bố khoa học kỹ thuật này để tạo ra tràn lan các loại sản phẩm tương tự, khi đó khiến thị trường của chúng ta bị thu hẹp.
- nhưng các vị có từng nghĩ rằng, nếu như có thật nhiều các nhà nhảy vào những lĩnh vực này, sản xuất ồ ạt ra sản phẩm sẽ khiến giá các mặt hàng này giảm rất sâu, khi đó người được lợi chắc chắn là tầng lớp trung và thấp của xã hội. đây chính là cơ hội để họ được trải nghiệm những công nghệ tốt đẹp, giúp cải thiện đời sống sinh hoạt. khi đó, ranh giới giữa thành thị và nông thôn, giữa giàu và nghèo sẽ giảm mạnh. mà làm được như vậy, chẳng khác nào cứu rỗi được rất nhiều con người.
nghe vân tú nói vậy, mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc. tâm trạng của bọn họ thực rất xoắn xuýt. theo lý mà nói, họ phản đối phương án này đơn thuần là vì níu giữ lại lợi ích của bản thân, lợi ích của tập đoàn. nhưng cái nhìn của chủ tịch lại không phải hẹp hòi như vậy, cô ấy nghĩ tới toàn dân, nghĩ tới những người ở tầng lớp thấp trong xã hội. đây rõ ràng là khác biệt ở vị thế, ở nhân cách. người ở trên đỉnh, họ nhìn mọi thứ đã không đơn thuần nhằm vào lợi ích bản thân. tiền tài? danh vọng? địa vị? tất cả họ đều đã có, như vậy thêm tiền liệu có phải là cái đích cả đời cứ nhắm tới?
có nhiều người, tiền họ đã kiếm tới mức chán ngán, nhưng họ vẫn tiếp tục, đôi khi chỉ đơn thuần vì theo đuổi thứ hạng trên bảng fobes. nhưng rồi ngay cả bảng forbes đã tới nóc, đã ngồi quá lâu, tiền đã không thể giải quyết thêm nguyện vọng của họ.
ban đầu, mọi người trong phòng họp còn cảm thấy phương án của chủ tịch đưa ra quá ngu ngốc rồi. nhưng sau một hồi nghĩ lại, bọn họ mới tự cười khổ.
địa vị khác nhau, tầm nhìn cũng khác nhau a!
một khía cạnh khác, thịnh thế mặc dù có hội đồng quản trị, nhưng một mình chủ tịch đã nắm tới 85% tổng số cổ phần. như vậy, chỉ cần cô muốn, dù có bán cả thịnh thế cho ai, bọn họ cũng không thể ngăn cản. vân tú hôm nay gặp mặt nói cho mọi người nghe, đơn thuần là vì để bọn họ chuẩn bị tâm lý, chứ không phải là có gì cần thảo luận ở đây cả.
vân tú thấy mọi người có phần ỉu xìu, cô không khỏi lắc đầu khẽ cười.
- mọi người đã cùng với tôi làm nhiều năm như vậy mà đều nghĩ tôi điên, như thế, những người khác đâu? sợ là còn nhiều lời mắng khó nghe hơn nữa. những kẻ mắng tôi thì cứ để họ mắng cho sướng miệng. nhưng rồi sau đó, chính bọn họ mới biết được tham thì thâm. được lợi cuối cùng là tầng lớp giai cấp nghèo và phổ thông. còn người cười cuối cùng chưa hẳn không phải là chúng ta.
tất cả nghe vậy thì mặt đều mộng bức, câu chốt hạ vừa rồi là có ý gì? không lẽ bị người khác chiếm lĩnh thị trường lại là điều đáng vui vẻ sao?
vân tú cười cười:
- mọi người hẳn là chưa đọc tới phần cuối của văn kiện nhỉ?
tất cả lập tức thầm nghĩ: “còn có gì bất ngờ sao?”
chẳng qua nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hai tay vẫn không tự chủ được nhanh chóng lật tới trang cuối. cái họ nhìn thấy là một ví dụ, đó là một chiếc smartphone rất giống tt-one, chỉ là có tên xx, đây có thể được hiểu là tên do một công ty nào đó đặt ra, chỉ là bên dưới còn có dòng chữ: technology produced by thinh the corporation "công nghệ sản xuất bởi tập đoàn thịnh thế". bọn họ chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được.
lâm tiểu di mày liễu nhíu nhíu một chút, chợt hai mắt sáng lên, cô vẫn là người thông minh nhanh nhẹn như thường ngày, miệng lưỡi mau lẹ kinh hô:
- chủ tịch là định để bọn họ miễn phí tuyên truyền cho chúng ta?
- lời này có ý gì?
mọi người nhất thời rơi vào trầm tư. nhưng rồi ở đây đều là thương trường tinh anh trong tinh anh, đôi mắt quang mang lập lòe.
vân tú hài lòng nở nụ cười, giọng nói tràn đầy dứt khoát:
- không sai. công nghệ chúng ta có thể công bố, đương nhiên hoàn toàn có quyền yêu cầu công ty sử dụng công nghệ của chúng ta in ấn vào sản phẩm thương hiệu của thịnh thế.
- sợ là bọn họ phải vui mừng tới điên mất đi. nhiều công ty đang muốn gắn cái mác của chúng ta vào sản phẩm cho dễ bán hơn đây.
lâm băng hừ lạnh nói ra đầy khinh thường.
đã quá quen thuộc với khí chất của lâm băng nên vân tú cũng không để ý, cô tiếp tục nói:
- mặc kệ nói thế nào, danh tiếng của tập đoàn chắc chắn sẽ lan xa. sản phẩm tràn tới mọi tầng lớp, cái tên thịnh thế càng vang dội. chưa kể hành động của chúng ta mặc dù những tập đoàn công nghệ khác đều sau lưng chửi loạn, nhưng truyền thông chắc chắn sẽ dát lên mặt chúng ta một lớp vàng. mọi người chuẩn bị mà nhận bằng khen đi.
nghe cô nói vậy, bọn họ một mặt bất đắc dĩ cười khổ không thôi.
- lại nói, chúng ta mới là người cười cuối cùng. đây không phải lời nói