Cảnh Thất vừa mới thả người đuổi theo, lập tức dừng bước lại cảnh giác lên, quan tài ngọc thạch bị hắn mang sau lưng, dáng người của hắn biến thành nhỏ bé..
- Hừ, giết hải ma hầu của ta lại muốn bỏ chạy sao?
- Vậy ngươi muốn sao?
Cảnh Thất đưa mắt nhìn hắn, nội tâm đang tranh đấu mãnh liệt.
Xuyên thấu qua ánh mắt Lý Vân Tiêu hắn nhìn thấy không bận tâm, không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào khác.
Chứng minh nội tâm đối phương không lo không sợ, đây là biểu hiện tự tin cường đại, hắn không biết Lý Vân Tiêu có tự tin tới từ đâu. Nhưng có thể khẳng định đối phương không sợ chiến một trận..
- Ít nhất cũng phải lưu tên của ngươi lại.
Thi Sát Tông và Mục gia đều biến sắc, ánh mắt đầy thất vọng.
Cảnh Thất rõ ràng cho thấy đã chịu thua, một trận chiến này sợ rằng không đánh được nữa.
Sắc mặt đám người Mục Chinh ngưng trọng, không ngừng giúp nhau trao đổi ánh mắt, suy nghĩ cách thoát thân.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Tên của bản thiếu gia là —— Lý Vân Tiêu.
- Lý Vân Tiêu...
Cảnh Thất thì thào thì thầm mấy lần, nói:
- Tên này ta ghi nhớ, ngươi đi đi.
Hắn cũng quyết đoán, hạ quyết định xong liền quay người trở về, không hề để ý tới Lý Vân Tiêu.
Nội tâm Lý Vân Tiêu thở ra một hơi, ty hắn vô lực tái chiến, nhưng Cảnh Thất bản thân chính là cường giả siêu phàm nhập thánh, tăng thêm một thi sát thần khôi đang ở bên cạnh, cùng với phần đông cường giả và thi sát của Thi Sát Tông, tất nhiên đây sẽ là chiến đấu thảm thiết tới cực độ.
Đối phương hơn phân nửa là sợ hãi một kiếm kia của mình, cho nên mới có kiêng kị trong lòng. Nếu biết rõ không có khả năng lại chém ra một kiếm như vậy, sợ rằng không nói hai lời lập tức động thủ.
Lý Vân Tiêu cũng không dám ở lâu, nói:
- Cái tên Cảnh Thất này ta cũng nhớ kỹ.
Thân ảnh của hắn hóa thành lôi đình, lóe lên sau đó biến mất trên đại dương bao la.
Ngay vào lúc Lý Vân Tiêu hóa lôi bay đi, bốn người Mục gia đồng thời ra tay, hóa thành độn quang thật lớn đuổi theo hướng Lý Vân Tiêu rời đi.
- Các ngươi cũng muốn đi? Chết!
Ánh mắt Cảnh Thất phát lạnh, thân thể lóe lên sau đó đuổi theo.
Rất nhiều cường giả Thi Sát Tông cũng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt của bọn họ tức giận đuổi theo mau.
Tất cả thù hận vào lúc này đều bộc phát, bọn họ có ý định giết đám người này hả giận.
Ngay cả Mục Ngọc Vinh cũng đi theo một đám Thi Sát Tông xung phong liều chết, triệt để không có ý thức.
Mấy người Mục gia đã sớm có chuẩn bị nên lập tức ra tay.
Thân thể Mục Chinh không ngừng phân giải, trực tiếp hủy một khôi lỗi cao tám trượng, cầm kiếm đứng trên bầu trời ngăn cản truy binh.
Phá sơn thiên đinh của Mục Nhất Thông sau khi tổn thất, hắn ném ra hai con khôi lỗi thấp bé, chúng cầm kiêng và đồng chùy ngăn cản hai bên.
Mục Văn Xương vung tay lên, một đám đao kiếm hiện ra, rậm rạp chằng chịt bao phủ bầu trời, hóa thành trận pháp.
Mục Nhất Quân ném một đám kim quang ra bên ngoài, tát đậu thành binh, mấy trăm khôi lỗi xuất hiện, xếp đặt thành trận.
Bốn người biết rõ đây là lúc sống chết trước mắt, lập tức thi triển đủ loại thần thông.
Sau khi đánh ra ấn quyết và rất nhiều khôi lỗi, chính mình hóa thành hào quang bỏ chạy thật nhanh.
- Đáng chết!
Cảnh Thất bắt đầu bị đám khôi lỗi vây quanh, sắc mặt âm hàn đánh trái đánh phải, chiêu chiêu đánh nát đám khôi lỗi.
Những người Thi Sát Tông còn lại xông qua rất nhanh, xuyên thấu qua bình chướng khôi lỗi.
Cũng không dám chậm trễ chút nào, bốn người Mục gia đã thoát khỏi tầm mắt.
Cảnh Thất giận tím mặt, thân ảnh lóe lên liền biến mất trên mặt biển, hắn muốn truy sát một mình.
Người Thi Sát Tông hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải, đuổi theo thì không kịp, biển cả chi rộng lớn, dùng thực lực của bọn họ không thể làm được cái gì.
Vào giờ phút này bất động quy lâm lại nổi lên, trên mặt biển còn đầy thi thể và tay chân cụt.
Mà bắt mắt nhất chính là hai nửa thân thể to lớn của hải ma hầu, nó chìm nổi bất định trên biển cả.
Làm cho người Thi Sát Tông vẫn còn sợ hãi là, khe hở bị một kiếm kia bổ ra tới bây giờ vẫn còn tồn tại trên hư không, hoàn toàn không có tiêu tán.
Một trận chiến này đánh tan cuồng ngạo