Trong tộc gả nàng cho Lý Vân Tiêu chưa từng gặp mặt, gia gia luôn yêu thương nàng đồng ý ngay, vô số tử đệ trử tuổi ngày thường theo đuổi nàng thì như người chết, không ai đứng ra.
Trong thiên địa dường như chỉ còn lại mình nàng, Mục Uyển Sơn uất ức thút thít.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta đã nói là nàng nhận sai người, nếu chính mình không tìm được hung thủ thì báo cho Mục Chinh biết đi, để Mục Chinh tìm giúp nàng. Còn nữa, trên đời này không có cửa ải nào không qua được, chuyện gì cũng nên suy nghĩ thoáng chút, đừng tự sát. Ta nói hết lời, có nghe hay không là chuyện của nàng.
Lý Vân Tiêu nói xong biến mất trước mặt Mục Uyển Sơn.
Mục Uyển Sơn ngơ ngác đứng tại chỗ nửa ngày, huơ kiếm chém lia lịa:
- Chém chết tên khốn kiếp, lưu manh, vô lại nhà ngươi!
Chém một lúc rồi lòng tự sát cũng mất, Mục Uyển Sơn hết muốn khóc, nàng giậm chân bay đi nhanh.
Mục Uyển Sơn không biết rằng cái tên ‘khốn kiếp, lưu manh, vô lại’ chỉ có tiếp xúc cùng nàng trong khoảng thời gian này.
Về sau Lý Vân Tiêu quân lâm thiên hạ, thành tựu danh tiếng vạn cổ, sáng chói như sao trên bầu trời.
Mục Uyển Sơn thì chỉ có thể dưới trời đêm yên lặng nhìn chăm chú bầu trời sao nhớ đến ngày hôm nay, để lại tiếng thở dài xa xăm.
Lý Vân Tiêu quay về Xuân Đình Nguyệt, đơn giản chữa thương cho các nữ nhân rồi vào trong mật thất tiềm tu.
Ba ngày sau, một luồng sáng đó liên tục nhấp nháy trên cánh cửa.
Lý Vân Tiêu mở đôi mắt ra, dù chưa hoàn toàn phục hồi tinh lực nhưng cũng gần đủ.
Mục Trang, mấy vị trưởng lão trên đảo Thông Thiên đã chờ từ lâu. Thấy Lý Vân Tiêu bay đến, tập thể đứng lên nghênh tiếp.
Mục Trang cười to bảo:
- Xem thiên đình Vân thiếu gia no đủ thì ta cũng yên tâm.
Lý Vân Tiêu chắp tay cười nói:
- Đa tạ tộc trưởng đại nhân ban đan dược cho.
Mục Trang cười:
- Chỉ là việc nhỏ.
Mục Chinh từ phía sau đứng ra, nói:
- Việc Uyển Sơn ta đã nghe nói qua, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, dám quấy rầy Vân thiếu gia tu luyện. Ta đã ra lệnh người trách phạt nàng. Uyển Sơn, còn không mau đi ra xin lỗi Vân thiếu gia?
Mục Uyển Sơn vẫn mặc áo đỏ bước ra từ đám đông, mặt không biểu tình cứng ngắc nói:
- Uyển Sơn xin lỗi Vân thiếu gia.
Thái độ của Mục Uyển Sơn chọc giận Mục Chinh, đang định trách mắng thì Lý Vân Tiêu ngăn lại:
- Chuyện nhỏ này ta đã quên, đại nhân đừng trách nàng.
Mục Uyển Sơn sửng sốt, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.
Mục Chinh hừ mạnh:
- Còn không mau đa tạ Vân thiếu gia?
Biểu tình của Mục Uyển Sơn lại trở nên lạnh băng, không tình nguyện nói:
- Đa tạ Vân thiếu gia.
Lý Vân Tiêu cười cười, không để ý, chỉ thấy khó hiểu.
Mục Chinh nói:
- Mọi người đều chuẩn bị xong, hiện tại xuất phát đi.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Giải quyết vấn đề thân phận xong chưa?
- Khụ khụ khụ.
Mục Chinh hắng giọng nói:
- Chúng ta tuyên bố với bên ngoài Vân thiếu gia là nữ tế của Mục gia ta, cưới Uyển Sơn.
Lý Vân Tiêu há hốc mồm đủ nhét dưa hấu vào.
Vẻ mặt Mục Uyển Sơn xấu hổ và giận dữ, gò má nóng ran, hốc mắt ửng đỏ. Mục Uyển Sơn đứng trong đám người lại khóc mếu.
- Cái này . . .
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu đã hiểu sự việc, hắn từ chối ngay:
- Không được, ta tuyệt đối không đồng ý chuyện này!
Mục Uyển Sơn ngạc nhiên, lòng dao động thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn chưa từng biết việc này?
Mục Chinh vội nói:
- Ai dà, đây là kế tạm thời, bất đắc dĩ vậy thôi, chuyện cụ thể thì chờ qua rồi hãy tính.
Lý Vân Tiêu kiên quyết không chịu.
Mục Trang mở miệng nói:
- Vân thiếu gia, hiện tại là tên đã trên dây không thể không bắn. Với tư chất của Uyển Sơn phối với Vân thiếu gia cũng không đến nỗi không xứng. Chờ qua cửa này, nếu Vân thiếu gia không chịu thì chỉ có danh dự của Uyển Sơn bị tổn hại.
Mục Chinh nói:
- Dù hiện tại Vân thiếu gia không đồng ý thì thanh danh của Uyển Sơn cũng không còn, Vân thiếu gia không thể để nàng hy sinh danh dự uổng công đi?
Hốc mắt Mục Uyển Sơn ửng đỏ không kiềm được rơi lệ:
- Thì ra lúc trước ta đã hiểu lầm Vân thiếu gia. Vân thiếu gia không cần thấy gánh nặng tâm lý, việc này là tự ta muốn. Vì gia tộc, hy sinh chút ít này có là gì?
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
- Hay cho Mục Chinh nhà ngươi, tiên trảm hậu tấu, tên đã trên dây mới cho ta biết!
Mục Trang khẽ thở dài:
- Chuyện