Lý Vân Tiêu cười khẽ, gật đầu chào lão nhân. Là Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên thấy Lý Vân Tiêu ngay, ngạc nhiên rồi cười to bảo:
- Ha ha ha! Phi Dương lão đệ, không ngờ ngươi cũng ở đây.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng, ta và lão ca rất có duyên.
Vạn Nhất Thiên vui vẻ nói:
- Lão đệ cũng ở đây, lão ca rất vui mừng.
Mọi người cùng nhìn Lý Vân Tiêu, không ngờ hắn quen người này.
Vi Thi Thi nghe hai chữ Phi Dương thì người khẽ run, mắt hấp háy.
Nam Khâu Vũ nói:
- Để ta giới thiệu cho các vị. Chắc nhiều người cũng nhận ra, vị đại nhân này chính là đứng đầu thương minh đại lục Thiên Vũ, lâu chủ Vạn Bảo lâu, Vạn Nhất Thiên đại nhân.
Vạn Nhất Thiên ngẩng đầu cất bước, chào hỏi mấy người trong đại điện rồi đi thẳng tới ghế bên phải Nam Khâu Vũ, ngồi xuống.
Hành động này khiến nhiều người bất mãn, nhưng danh tiếng Vạn Bảo lâu còn lớn hơn hai đại thánh địa trong giới tông môn ẩn thế. Bọn họ chỉ nhỏ giọng lầm rầm oán trách chứ không ai công khai khiển trách.
Bọn họ cho rằng nếu đắc tội Vạn Bảo lâu thì sau này một số giao dịch vật ư của tông môn trên đại lục cũng xong, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng.
Mục Trang hỏi:
- Không biết Vạn Nhất Thiên tiên sinh muốn phân phối như thế nào?
Vạn Nhất Thiên nói:
- Đơn giản, ta lấy một nửa, các vị lấy một nửa.
Rào rào!
Cả điện sôi trào, mọi người không còn lo về chuyện giao dịch thương mậu nữa, la ó chửi mắng. Một số người cảm xúc kích động nguyên lực lượn lờ quanh thân.
- Đùa gì vậy? Ngươi một nửa chúng ta một nửa, bị nhũn não sao?
- Hừ! Chủ thương minh thì sao? Chọc giận chúng ta rồi! Để lại chìa khóa và cách mở ra, sau đó cút đi!
- Theo ta thấy người này đơn thuần là đến phá, thương minh đã nhàm chán tới mức ày sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày suy tư.
Kiểu phân phối của Vạn Nhất Thiên chắc chắn dẫn đến tiếng mắng, tính cách cáo già như Vạn Nhất Thiên không thể không biết chuyện này. Vạn Nhất Thiên làm như vậy hơn phẩn nửa là tranh thủ ích lợi càng lớn hơn.
Lý Vân Tiêu khẳng định một điều, đám người thế gia ẩn thế toàn là đầu óc đơn giản mà tự phụ mù quáng, sẽ không đấu lại cáo già.
Mục Trang sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:
- Nhất Thiên tiên sinh đang nói giưỡn phải không? Một mình tiên sinh muốn độc chiếm một nửa? Đây là chuyện cười buồn cười nhất đời bổn tọa từng nghe.
Vạn Nhất Thiên chậm rãi nói:
- Chìa khóa và cách mở ra nằm trong tay lão phu, nếu lão phu không muốn thì các vị sẽ không lấy được một phần nào.
Mục Trang hầm hừ:
- Dù vậy nhưng lúc này không theo ý tiên sinh được!
Vạn Nhất Thiên gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Cho nên lão phu mới đồng ý chia một nửa cho các vị.
Mục Trang:
- . . .
- Hừ! Một nửa quá ít!
Tuyệt Thiên Hàn đề nghị:
- Ta đề nghị chia theo số người. Trong đại điện này có tổng cộng hai trăm hai mươi ba đại nhân có thể lấy một phần tổng số hai trăm hai mươi ba phần.
- Đúng đúng, cách này là công bằng nhất!
Phương án của Tuyệt Thiên Hàn lập tức được mọi người hưởng ứng.
Có người kêu lên:
- Nếu tính số người thì phải kêu đệ tử ngoài điện vào nữa.
Vạn Nhất Thiên thầm cười nhạt, ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, nói:
- Các vị nói rất có lý. Nhưng lúc này lão phu không chỉ đại biểu chính mình còn có toàn Vạn Bảo lâu.
Vạn Nhất Thiên chậm rãi nói:
- Vạn Bảo lâu trải rộng thiên hạ, có hơn chín ngàn cứ điểm lớn nhỏ, tổng cộng hơn mười vạn đệ tử, thêm vào một số tiểu nhị tạm thời, ít nhất cỡ năm mươi vạn người.
Đại điện tĩnh lặng, mọi thanh âm tịt ngòi.
Các đệ tử tông môn ẩn thế cộng lại cũng chỉ đủ chia đều với người ta.
- Ha ha ha!
Nam Khâu Vũ bật cười nói:
- Nhất Thiên đại nhân không uổng là chủ thương minh, cách tính toán này không ai sánh bằng. Yêu cầu chia đôi đúng là khó chấp nhận, xin Nhất Thiên đại nhân nghĩ kỹ lại cho.
Vạn Nhất Thiên nhíu mày nói:
- Bí tàng này là tổ tiên để lại, chia đi một nửa đã có lỗi với tổ tiên, không mặt mũi gặp tổ tông. Nam Khâu Vũ đại nhân nói làm lão phu khó xử quá, nhưng không thể không nể mặt đại nhân.
Vạn Nhất Thiên nhíu chặt mày, vẻ mặt khó xử.
Lý Vân Tiêu cười thầm trong bụng, thầm nghĩ: Cáo già giỏi đóng kịch thật, hơn phẩn đang đang cười thắt ruột.
Vạn Nhất Thiên do dự một lúc rồi liên tục lắc đầu:
- Không được, phân ngạch một nửa đã rất ít, tại hạ phải