Tuyệt Thiên Hàn hừ mạnh, nhưng không cưỡng cầu. Biết Ngô Đại Thành không chết thì nỗi lòng Tuyệt Thiên Hàn bình tĩnh nhiều.
Ân Trì hỏi:
- Thiên Hàn huynh, Ngô Đại Thành rốt cuộc là ai? Nếu huynh đã biết hắn giả mạo Lý Vân Tiêu vậy tại sao còn . . .
Ân Trì nhìn đôi mỹ nữ song sinh, tuy sắc mặt hai mỹ nhân còn tái nhưng đỡ hơn trước nhiều.
Tuyệt Thiên Hàn nói:
- Không cần ngươi quan tâm!
Ân Trì bị mất mặt, lười hỏi tiếp.
Chốc lát sau Ngạo Vô Tâm từ bên dưới bay lên, hai tay chộp đầu đà béo gầy ném xuống sàn tàu. Hai người không chết, chỉ bị trọng thương ngất xỉu.
Ngạo Vô Tâm oán trách:
- Nam Khâu Vũ đại nhân xuống tay hơi nặng.
Nam Khâu Vũ nói:
- Lão phu cũng rất xấu hổ.
Ngạo Vô Tâm nói:
- Tuy đầu đà béo gầy hơi khùng điên chút nhưng bản tính không xấu, đại nhân thế là hơi lỗ mãng.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói:
- Lão phu thấy xấu hổ vì chưa đánh chết bọn họ. Đổi làm người khác đã sớm một chưởng đập chết rồi, xem ra lão phu vẫn còn kiêng kỵ Ngạo gia các người nên mới nương tay tha mạng cho họ. Lão phu mất tính công bằng, thật xấu hổ.
Ngạo Vô Tâm:
- . . .
Mọi người toát mồ hôi lạnh. Nam Khâu Vũ nói chuyện quá trực tiếp, nếu thật sự giết đầu đà béo gầy thì lớn chuyện.
Ngạo Vô Tâm không biết nên nói cái gì, câm nín. Ngạo Vô Tâm kéo đầu đà béo gầy vào góc trị thương.
Nam Khâu Vũ nói:
- Tầng mây đã phá, đi bí tàng đi.
Chiếnh ạm khởi động vô số trận pháp đột nhiên hóa thành một luồng sáng vọt tới trước.
Biển mây mênh mông vô bờ đằng trước bị trận pháp rẽ ra thì không còn một áng mây, hoàn toàn biến hóa thiên địa.
Tâm tình của mọi người dần tạo kích động. Mấy ngàn người đứng nhưng ít có tiếng vang.
Tia sáng bốn phía dần tối đi, rất nhanh đen như màn đêm, một mảnh hư vô, không trông thấy gì.
Thần thức có thể kéo dài vô hạn tại đây, hoàn toàn không thăm dò được bất cứ thứ gì.
Mục Trang nói:
- Đã xác định nơi không sai?
Nam Khâu Vũ xoay người nhìn Vạn Nhất Thiên, lúc này lão thành tiêu điểm của mọi người.
Vạn Nhất Thiên kích động nói:
- Không sai, chính là nơi này. Đại nhân hãy cho chiến hạm dừng lại.
Nam Khâu Vũ lập tức ra lệnh dừng chiến hạm.
Ánh sáng đen lóe lên trong tay Vạn Nhất Thiên, một khối vuông bằng sắt nằm trong lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm, giống y như cái giả ngày trước hắn lấy ra. Xem ra cáo già này sớm làm cái giả mang theo bên người.
Vạn Nhất Thiên ném chìa khóe lên cao, lão cũng bay lên, liên tục bâm các loại ấn quyết đánh vào chìa khóa.
Tốc độ ấn quyết cực nhanh, để lại chuỗi tàn ảnh trên bầu trời như có hơn mười vạn Vạn Nhất Thiên cùng thi trinể.
Chìa khóa từ từ mở ra, hình vuông, có bốn mặt đổ xuống bốn hướng như một đóa hoa lôi nở rộ.
Bên trong có một luồng sáng bắn lên cao trăm trượng, khuếch tán trên bầu trời như pháo hoa. Một vầng sáng lan tràn canh giờ, bầu trời đêm trở nên sáng ngời.
Mọi người thé mới phát hiện mình đang trong không gian độc lập. Lúc trước thần thức không cảm giác được sự vật gì nên không biết tận cùng, giờ rõ ràng phát hiện không gian này dài rộng khoảng hơn mười dặm, khắp nơi trôi nổi vài thứ.
Có người la lên:
- Bí tàng, quả nhiên là bí tàng Chân Long!
Người đó nhìn giữa hư không gần đó có một vật chậm rãi trôi tới, là một hộp ngọc.
Người mắt sắt thấy rõ phong ấn trên hộp không tầm thường.
Nam Khâu Vũ quát to:
- Đừng nhúc nhích!
Thanh âm chợt nổ vang chấn tâm hồn mỗi người, làm những kẻ hăm hở muốn chạm vào đều biến sắc mặt, bình tĩnh lại.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi kỳ dị, nhíu chặt mày.
Tuy không gian này lớn nhưng không kỳ lạ chút nào, không có lực lượng gì thần thông.
Trong đầu Lý Vân Tiêu vang lên lên giọng Xa Vưu:
- Không đúng, không đúng!
Xa Vưu phát hiện có điều lạ:
- Đây tuyệt đối không phải long vực, chỉ là một không gian trữ vật bình thường.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Không gian trữ vật?
Lý Vân Tiêu liền đoán được điều gì:
- Cái gọi là bí tàng có lẽ chỉ là trong một huyền khí trữ vật? Nhưng không gian huyền khí không thể chứa sinh linh tiến vào.
Xa Vưu hừ lạnh:
- Có gì mà kỳ, không chừng ngày xưa huyền khí trữ vật cũng là đẳng cấp thánh khí, hoặc huyền khí này sớm mất đi chỉ còn lại