Lý Vân Tiêu nghiêm túc nói:
- Không sợ, có đại ca ca ở đây, không sợ người xấu. Tiểu Hồng trước tiên cất Không Linh Diệu Thư đi, chờ chúng ta rời đi rồi tính.
Lý Vân Tiêu định cầu viện Linh Mục Địch, với năng lực của Linh Mục Địch có lẽ sẽ đuổi Đế Dạ ra được.
Tiểu Hồng gật mạnh đầu, chộp lấy Không Linh Diệu Thư.
Mọi người than thở lúc lắc đầu, than thở chuyện tốt này sao không rơi vào mình.
Còn về hạng bốn là Cảnh Thất, biểu tình siêu âm trầm, không ai dám đứng gần, sợ lỡ bị văng miểng.
Cảnh Thất không thèm nhìn, tùy tiện chộp một cái. Dù sao không nhìn thấu, chọn cái nào cũng như nhau.
Những người phía sau cũng vậy, không có nhiều khác biệt. Các tiểu môn tiểu phái cực kỳ kích động.
Nửa ngày sau, hơn một ngàn trân tàng bị lấy hết.
Vì có Lý Vân Tiêu ên người Mục gia hầu như toàn lấy được đồ tốt. Mục Trang nhìn vẻ mặt đám người khác buồn bực thì cười không khép được miệng.
Nam Khâu Vũ nói:
- Bí tàng đã rống, bây giờ quay về đi. Địa Chi Bối Tích mang mọi người về đảo Đại Luân, thứ bậc vũ quyết sinh ra danh ngạch Lang Hoàn Thiên thì chờ khi Lang Hoàn Thiên mở ra sẽ đưa tặng hết.
Vi Thi Thi đột nhiên lên tiếng:
- Có vẻ đại nhân không định cùng chúng ta trở lại?
Nam Khâu Vũ nói:
- Ta chợt nhớ đến một việc nênp hải đi một mình, các người đi trước.
Mọi người thầm lấy làm lạ, định hỏi thêm thì thấy nguyên Địa Chi Bối Tích rung rinh, khởi động nhảy không gian, sử dụng uy năng to lớn trực tiếp xuyên qua không gian.
Vù vù vù vù vù!
Từng vòng sáng bắn ra từ chiến hạm, hân hạm to lớn biến mất tại chỗ.
Mất đi náo nhiệt, không gian bí tàng trở nên tĩnh lặng.
Nửa canh giờ sau, đột nhiên một vòng sáng dao động từ một điểm nối. Sóng gợn càng lúc càng lớn, một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Ngô Đại Thành.
Tay Ngô Đại Thành đỡ cằm, nghiêng đầu lẩm bẩm:
- Không Linh Diệu Thư không đáng gì, nhưng Ma Thạch bị Lý Vân Tiêu lấy mất, đáng tiếc.
Ngô Đại Thành lắc đầu, chợt con ngươi co rút cảnh giác nhìn đằng trước.
Cách xa trăm trượng, trong không gian lúc trước có chiến hạm, một bóng người đi ra chậm rãi nói:
- Một mình ngươi chiếm hết mười chí bảo còn la tiếc?
Ngô Đại Thành nhìn người đó, chợt cười nói:
- Ha ha ha, Nam Khâu Vũ đại nhân muốn đến cướp chí bảo của ta sao?
Người này chính là Nam Khâu Vũ, đã không đi theo chiến hạm bình thường.
Biểu tình Nam Khâu Vũ bình tĩnh nói:
- Tuy ta cũng thích chí bảo nhưng nếu ngươi muốn thì ta không cướp, ta muốn biết lai lịch, thân phận của ngươi.
Ngô Đại Thành cười tủm tỉm:
- Hỏi thăm riêng tư của người ta là việc làm rất không lễ phép. Ta vô cùng tò mò làm sao đại nhân biết ta ở đây? Không có lý nào bị đại nhân phát hiện được.
Nam Khâu Vũ nói:
- Ngươi giấu rất kín, ta không phát hiện ra.
- Vậy là . . .
Ngô Đại Thành sửng sốt, chợt lật tay phải lại, một thẻ bài xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngô Đại Thành cười khổ nói:
- Hóa ra là nó, ta quên vứt.
Nam Khâu Vũ nói:
- Đúng vậy! Ta khắc thuấn di phù trên lệnh bài, ất nhiên cũng để lại chút ấn ký. Nếu không trùng hợp như vậy thật đúng là không ai phát hiện ra ngươi, thật cao minh.
Ngô Đại Thành ném lệnh bài qua, nói:
- Trả lại cho ngươi.
Nam Khâu Vũ vung hai tay bắn lệnh bài về:
- Để lại làm kỷ niệm đi.
Ngô Đại Thành lạnh lùng nói:
- Hừ! Đã bị ngươi làm ký hiệu, ai còn dám giữ?
Ngô Đại Thành vươn tay chộp, bóp nát lệnh bài.
Nam Khâu Vũ nói:
- Không cần thì thôi, mười chí bảo trên người của ngươi là điều kiện ta hỏi thăm thân phận của ngươi, đủ rồi đi?
Ngô Đại Thành hừ lạnh một tiếng:
- Thứ này vốn là của ta, cái gì gọi là đủ điều kiện? Muốn biết lai lịch của bổn tọa vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không?
Nam Khâu Vũ nhíu mày, tuy thực lực của đối phương hơi quái dị nhưng nếu đánh nhau thì Nam Khâu Vũ nắm chắc phần thắng, không hiểu Ngô Đại Thành lấy đâu ra tự tin.
Ngô Đại Thành cười gian:
- Như thế nào, sợ?
Ngô Đại Thành ngoắc đầu ngón tay:
- Nào nào, để ta nhìn xem chủ Thiên Tiệm Nhai rốt cuộc có mấy phần sức mạnh.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói:
- Như ngươi mong muốn.
Nam Khâu Vũ đi hướng Ngô Đại Thành, trên người không có dao động nguyên lực, trông như một người bình thường chậm rãi