Nhuận Lung nói:
- Các vị đại nhân cứ đi về trước, Lý Vân Tiêu vào hỗn ám kim kỳ thì chết chắc, dù là ta cũng không cứu hắn ra được, cứ yên tâm.
Cảnh Thất lạnh lùng nói:
- Bổn tọa không yên tâm chút nào, ngươi đừng đánh gái huyền khí của mình quá cao. Ta sẽ chờ tại đây, xem hắn có chết thật không.
Ân Trì đồng ý:
- Chờ hắn chết rồi hẵng đi, như vậy bảo đảm hơn, dù sao tiểu tử này rất yêu nghiệt.
Nhuận Lung tỏ ra khó chịu nhưng không tiện làm mọi người mất mặt, gã khẽ hừ tự rót tự uống, phớt lờ bọn họ.
Hiện tại Lý Vân Tiêu đang ngồi xếp bằng giữa lá cờ to chín mặt, từng đợt sóng lực lượng hùng hồn từ bốn phía vọt tới hóa thành từng vòng sóng gợn rầm rộ.
- Loại lực lượng này . . .
Thân hình Lý Vân Tiêu lắc lư theo những đợt sóng vang gần như hòa vào đó, đầu óc choáng váng, ý chí chìm nổi.
- Rất quái dị.
Tim Lý Vân Tiêu đập nhanh, một tay bấm quyết, ma văn tuô n ra khỏi người bảo vệ hắn bên trong.
Những sóng vàng công kích vào ma văn có nhiều cái bị nuốt vào nhưng có một phần chắn ngược lại. Trong phút chốc năng lượng trong không gian hỗn loạn, lộn xộn.
- Những sóng gợn màu vàng này là ánh sáng!
Lý Vân Tiêu lăng không điểm một cái, một vệt sáng vàng bay ra từ đầu ngón tay, chậm rãi biến to lên, tỏa sáng lăn tăn.
Là Đại Bi Mộ Vân Kính, hai tay bắt ấn quyết, mặt kính tách thành hai, chia bốn, rất nhanh biến thành vô số mặt kính, ngưng tụ thành mười hình lăng giác chậm rãi đáp xuống vây quanh Lý Vân Tiêu.
Những sóng vàng đụng vào lăng kính thì bị phản chiếu lại, trong phút chốc sóng gợn trong không gian rối loan, không gian run rẩy.
Lý Vân Tiêu có hơn mười lăng kính bảo vệ không dính chút gợn sóng, là nơi ổn định nhất trong không gian. Bên ngoài lăng kính thì sóng gợn không dứt, trùng kích nhau.
Trên mặt biển, sóng gợn bình ổn quanh hỗn ám kim kỳ chợt rối loan, sóng gợn khác nhau, hơi dồn dập.
Mọi người phát hiện khác lạ.
- Có chuyện gì?
Nhuận Lung vội quan sát, nói:
- Không sao, là Lý Vân Tiêu đang dốc hết sức lực đối kháng lực lượng tan rã của kim kỳ, có lẽ sẽ kéo dài một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng vẫn chỉ tốn công.
Đám người Ân Trì không lạc quan như vậy, lạnh nhạt nói:
- Hy vọng như ngươi mong muốn.
Nhuận Lung hơi khó chị nói:
- Nếu đã không tin tưởng bổn tọa như vậy tại sao còn đến Bắc hải mượn trận làm gì?
Ân Trì cười nói:
- Cẩn thận là hơn, không phải chúng ta không tin các hạ mà chỉ hy vọng bảo đảm không có gì sơ sót.
Trong hỗn ám kim kỳ, Lý Vân Tiêu không ngừng vắt óc suy tư.
Ánh sáng phát ra từ lá cờ vàng chín mặt bị Đại Bi Kinh chấn ngược về, hai lực lượng đánh nhau, nhưng không tiêu trừ. Không gian tích góp năng lượng càng lúc càng nhiều, rồi sẽ có lúc tới điểm giới hạn.
Đại Bi Mộ Vân Kính đem lại tác dụng là đập lớn con sông, tuy chặn được một lúc nhưng nước sóng không ngừng tích lũy dâng lên thì sẽ có lúc vỡ đập.
- Cứ tiếp tục thế này kim kỳ chín mặt và Mộ Vân Kính sẽ có một cái bị phế trước. Vừa rồi ta ba ấn hợp nhất oanh kích vào kim kỳ nhưng không tổn thương được nó, e rằng là Mộ Vân Kính không chịu nổi trước.
Lý Vân Tiêu thầm lo âu, giơ tay lên. Đâu Suất Thiên Phong biến ra ánh sáng ngũ sắc bay ra ngoài đập vào một mặt cờ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt cờ bị đập trúng đột nhiên tan vỡ hóa thành vô số đốm sáng vàng.
Nhưng giây sau các đốm sáng vàng lại ngưng tụ thành một lá cờ to, giống y như đcú.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, hắn hiểu rằng cờ lớn chín mặt này chỉ có ảo ảnh biến ra, chỉ có một mặt là thật.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, lực lượng đồng nguyệt tập trung nhìn, lập tức phát hiện có điều khác biệt. Lý Vân Tiêu đắc ý cười to mấy tiếng, ném Đâu Suất Thiên Phong xuống.
- Để xem lần này ngươi làm sao phục nguyên?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt lá cờ vàng kia vỡ nát, vô số ánh sáng vàng tản ra.
Nhưng giây lát lại ngưng tụ thành cờ, giống y như đúc.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc bật thốt:
- Cái gì?!
Thế này Lý Vân Tiêu mới phát hiện lá cờ trước mắt cũng là ảo ảnh. Lý Vân Tiêu quét mắt qua, lá cờ mặt thật đã biến thành cái bên cạnh.
- Thì ra chín cái hóa thân đều là giả, chín hóa