- Hẳn là không sai biệt lắm, chúng ta cũng ra tay đi.
Linh Mục Địch lo lắng nói, giơ chân lên đạp ra một bước, liền thủ hộ ở trước mặt Lý Vân Tiêu, tay bấm niệm thần chú.
Sắc mặt Địa Cốt trầm xuống, phẫn nộ quát:
- Chết chung đi!
Ngũ chỉ của hắn khép lại như đao, trong nháy mắt chém ra quyết ấn, trực tiếp bổ vào đỉnh đầu của Linh Mục Địch!
Phanh!
Địa Cốt chỉ cảm thấy ngũ chỉ câu liệt, đau đớn không thôi, mà Linh Mục Địch lại như không có việc gì, chỉ là chân mày cau lại, lạnh lùng nói:
- Dám đánh đầu của Bổn Tọa!
Trong tay hắn xuất hiện một thanh Ngân Kiếm, trực tiếp đâm ra.
Địa Cốt bất chấp đau nhức trên bàn tay, mạnh mẽ đá lên một cước, móng chân phong duệ như là móc câu, móc lấy Ngân Kiếm.
Nhưng kiếm này lại đột nhiên mềm nhũn, hóa thành trường tiên, từng vòng quấn ở trên đùi của hắn, cuối cùng đem cả người trói lại.
Từng Phù Văn ngân sắc thật nhỏ, giống như nước thủy triều ở trên trường tiên lưu chuyển, không ngừng đâm vào trong da thịt Địa Cốt, bắt đầu có huyết chảy ra.
- Đây là roi gì? Nát cho ta!
Địa Cốt hoảng hốt, nộ rống liên tục, từng đạo kình khí kinh khủng từ trong cơ thể bắn ra, muốn đem roi chấn vỡ, nhưng chỉ là chấn lên vô số Phù Văn ngân sắc, roi vẫn như cũ gắt gao quấn chặt, không có chút ảnh hưởng nào.
Nhưng Linh Mục Địch cũng hơi biến sắc, Nghịch Hồn tiên cùng hắn tâm thần tương liên, tuy rằng không có khả năng bị đối phương chấn vỡ, nhưng ở dưới Địa Cốt phản kháng, lực lượng kia phản chấn vào tâm thần của hắn, so với trực tiếp công kích thân thể còn bị thương gấp trăm lần.
Hắn bấm niệm thần chú, nhất thời Nghịch Hồn tiên như xà xoay chuyển, bay trở về trên tay, hóa thành ngân kiếm.
Trên người Địa Cốt còn có từng vết siết màu đỏ, có vẻ rất buồn cười.
Hắn cúi đầu nhìn một chút, cảm giác vô cùng nhục nhã, nhất thời cả người toát ra khói trắng, thân thể nguyên bản chính là màu đỏ liền càng thêm đỏ tươi.
Linh Mục Địch cảnh giác nói:
- Hắn muốn điên, cùng động thủ áp chế hắn!
Lúc này trạng thái của Lý Vân Tiêu cùng Tân Thần cũng cực kém, hai đạo quang mang không hề có quy tắc chớp động, hơn nữa số lớn tiên huyết và mảnh vỡ nội tạng cũng từ trong miệng phun ra.
Hách Liên Thiếu Hoàng cùng Mạc Tiểu Xuyên liên thủ bày một đạo kết giới, thủ hộ ở trước mặt hai người.
Người còn lại thì trong nháy mắt vây quanh Địa Cốt, nhưng không có động thủ, tựa hồ đang đợi hắn cuồng bạo.
Xa xa Hóa Xà cũng càng đánh càng kinh hãi, đã hoàn toàn bị Xa Vưu dưới áp, hơn nữa hắn thỉnh thoảng nhìn lén tình huống bên này, mỗi một lần nhìn cũng làm cho tim hắn nhanh vài phần.
- Địa Cốt, ngươi...
Cho đến thấy trạng thái của Địa Cốt thời khắc này, hắn càng hoảng sợ đến thất thanh kêu lên, bởi vì cuồng bạo là thần thông cường đại nhất Vân Sinh bộ tộc, cũng là con bài chưa lật sau cùng.
Thông thường tộc nhân không đến lúc sống còn, căn bản là không dám sử dụng chiêu này, bởi vì lúc cuồng bạo sẽ mất đi tất cả linh trí, thậm chí giết chết địch nhân xong cũng chưa chắc có thể khôi phục lại, chỉ cần có một đường sinh cơ, ai cũng sẽ không đi nếm thử.
Dù cho thực lực đến trình độ như bọn họ, cũng không dám bảo đảm bản thân sau khi cuồng bạo còn có thể khôi phục, thời gian cuồng bạo càng lâu, khả năng khôi phục lại càng thấp, một khi khôi phục thất bại, như vậy liền vĩnh viễn tìm không thấy linh trí của mình, triệt để trở thành mãnh thú lục thân bất nhận.
Hóa Xà vẫn đang khổ cực chống đỡ, chính là chờ Địa Cốt đến trợ giúp hắn, nhưng nghĩ không ra chờ đến lại là kết quả như vậy, hắn nhất thời hoang mang lo sợ, chẳng biết như thế nào cho phải.
Xa Vưu cũng quan sát tình huống bên này, nên không ép thật chặt, bởi vì muốn chém giết một đối thủ thực lực không sai biệt lắm, cơ hồ là sự tình không thể nào, đối phương cố ý muốn chạy trốn mà nói, trừ khi mọi người cùng nhau vây công, bằng không căn bản là ngăn không được.
Theo Hóa Xà không còn tâm tư chiến đấu, hắn cũng vừa đánh vừa xem, tiêu điểm chú ý của hai người đều ở trên người Địa Cốt.
Bắc Quyến Nam nói:
- Quả nhiên là cuồng bạo, lực lượng tăng gấp bội, chỉ là hắn có nắm chắc khôi