Trên đỉnh Lạc Tuyết phong đánh một trận, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thần Tiêu Cung, tất cả mọi người đối với lần này nghị luận ầm ỉ, phàm là gặp mặt liền nói trận đánh này, bằng không liền có vẻ lạc hậu, rất nhanh thì truyền đi vô cùng kì diệu, hoàn toàn thay đổi.
- Trận chiến ấy thảm liệt, thiên địa vỡ nát, toàn bộ Lạc Tuyết phong đều diệt. Chín vị trưởng lão chung quy đỡ không được bước tiến của Cổ Phi Dương, cung chủ ở trước mặt mấy nghìn đệ tử bị bắt, sợ là cũng bị Cổ Phi Dương chà đạp a.
- Trợn mắt nói mò, ngươi ngẩng đầu lên nhìn một chút, Lạc Tuyết phong không phải còn đó sao, không có tận mắt thấy liền chớ nói lung tung, ta là người ở trên đỉnh núi chứng kiến toàn bộ trận đánh, cuối cùng bị bắt đi cũng không phải là cung chủ, mà là Nhị Chỉ Hàn Thái Thượng Đại Trưởng Lão.
- Nhị Chỉ Hàn? Tên này rất xa lạ a, nếu là Thái Thượng Đại Trưởng Lão, tuổi hẳn là rất già đi, bắt nàng làm gì chứ?
- Hắc hắc, ai biết được, có người nói vị Thái Thượng Đại Trưởng Lão này lúc còn trẻ cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, nói không chừng Cổ Phi Dương là thích cái này, phải biết niên kỉ của Cổ Phi Dương cũng không nhỏ a.
- Điều này cũng đúng, nam nhân giống như hắn, mỹ nhân tuổi trẻ nào không chiếm được, có khi lại thích đổi khẩu vị.
Đột nhiên một tiếng quát chói tai lạnh như băng truyền đến.
- Nói bậy bạ gì đó!
Vài Nữ Đệ Tử đang thảo luận nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng khom người nói:
- Gặp qua San San trưởng lão.
Cô San San mặt âm trầm đi đến, ánh mắt ở trên mặt mấy người đảo qua, lạnh giọng nói:
- Các ngươi truyền đi lộn xộn cái gì, cẩn thận họa từ trong miệng, xem ra vẫn là ta bình thường ít quản giáo, làm cho các ngươi vô pháp vô thiên! Đến lúc xảy ra chuyện, mặc dù là ta cũng không thể nào cứu được các ngươi!
- Chúng ta biết sai rồi, xin San San trưởng lão trách phạt.
Vài tên Nữ Đệ Tử sợ đến vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Cô San San vốn là tâm tình rất xấu, hơn nữa bị thương, cũng lười để ý tới các nàng, quát:
- Cút ra ngoài, mỗi người tự đi nhận 100 roi.
Mấy người sợ đến sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến roi cực kỳ đáng sợ, nhưng lại không dám vi phạm, đều là vẻ mặt cầu xin nối đuôi nhau đi ra.
Nhìn vài tên Nữ Đệ Tử ly khai, đột nhiên Cô San San phun ra một búng máu, tay ôm ngực, ngồi xếp bằng xuống ngưng thần điều tức.
Trận kia nàng bị nội thương rất nặng, vẫn kéo đến bây giờ.
Hồi tưởng thực lực của Cổ Phi Dương thời khắc này một chút, nàng không nhịn được toàn thân phát run, đặc biệt lấy tuổi tác, chỉ chừng hai mươi tuổi, thiên phú như thế đã không thể dùng đáng sợ để hình dung, mà là quán cổ tuyệt kim.
Suy nghĩ đến đây, tâm tình bốn bề sóng dậy, làm sao cũng không thể bình tĩnh, thương thế có xu thế từ từ mở rộng.
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát:
- Là ai ?
Một thân ảnh màu trắng chẳng biết lúc nào liền xuất hiện ở trước mặt nàng, trong tay đang cầm một cái hộp ngọc nói:
- Ta chỗ này có chút thánh dược chữa thương của Bắc Hải, đối với thương thế của San San trưởng lão rất có tác dụng.
Cô San San hoảng hốt, kinh sợ quát:
- Cổ Phi Dương! Sao ngươi lại tới đây, lấy đi đan dược của ngươi, Thần Tiêu Cung là đệ nhất thiên hạ Đại phái, thánh dược chữa thương gì không có, ngươi đi mau!
Lý Vân Tiêu nói:
- Bốn phía đã bị ta bày Kết Giới, San San trưởng lão muốn giả vờ lớn tiếng gọi người, là không thể thực hiện được.
Vừa rồi quát lớn, Cô San San đích thật là vận dụng Âm Ba vũ kỹ, muốn đem tin tức truyền ra Cô Miểu phong, để cho chư vị trưởng lão chạy tới, nghĩ không ra đối phương sớm có phòng bị.
Nàng đột nhiên mới nhớ tới, người trước mắt này không chỉ tu vi thực lực bí hiểm, tâm tư đồng dạng tinh xảo đặc sắc, túc trí đa mưu, tâm nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lý Vân Tiêu đem Ngọc hạp đặt ở trước người nàng nói:
- Ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn gặp Hồng