Lý Vân Tiêu nói:
- Không cần thiết, Quân Như Vân ở đâu, để cho hắn ra đây gặp ta.
Trong sân lần thứ hai yên tĩnh, lần này tất cả mọi người há to mồm, mặc dù là Bách Vô Trần cũng sửng sốt một trận, mới nói:
- Ngươi nhận thức Như Vân phò mã?
Lý Vân Tiêu tịnh không trả lời, chỉ nói là nói:
- Ta biết hắn không ở chỗ này, ngươi bây giờ thông tri hắn, để cho hắn tới gặp ta.
Lúc này có mấy võ giả chạy tới, ở bên tai một nam tử nói nhỏ.
Trong mắt nam tử kia tuôn ra tàn khốc, bỗng nhiên vỗ án quát:
- Tiểu tử, ngươi giết người của ta!
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi chính là Báo gia trong miệng bọn họ?
Nam tử kia nói:
- Chính là bản gia! Bản gia chính là đại quản gia dưới trướng Cửu Hoàng Tử, phụ trách...
Đông!
Còn chưa nói xong, trên trán hắn liền xuất hiện một cái động, tiên huyết ồ ồ chảy ra.
Ánh mắt hắn tràn đầy khó có thể tin cùng kinh khủng, sau đó chuyển thành tuyệt vọng, lỗ máu xuất hiện quá đột nhiên, không có dấu hiệu chút nào.
Bản thân hắn cũng là Bát Tinh Vũ Tôn cao thủ, cứ như vậy không sao nói rõ được, không hề phòng bị chết.
- A?
Người toàn trường đều dị thường khiếp sợ, tất cả đều sợ đến "Rầm" tản ra.
Ai cũng biết Lý Vân Tiêu ra tay, bởi vì lúc này hắn đang giơ tay, một đầu ngón tay hướng ra ngoài.
Nhưng không ai có thể thấy hắn xuất thủ, mặc dù là hai gã Lục Tinh Vũ Đế cường giả cũng run rẩy, sợ đến không nhẹ, vội vàng một tả một hữu hộ vệ ở trước người Bách Vô Trần.
Vài võ giả tên chạy tới báo tin càng sợ choáng váng, ngẩn ở tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
Sắc mặt Bách Vô Trần tái nhợt, trong nháy mắt đã không còn đạm nhiên, nhưng loại phong độ Hoàng Giả kia vẫn còn, cắn răng cả giận nói:
- Ngươi rốt cuộc là người nào? Sao một lời không hợp liền sát nhân!
Lý Vân Tiêu thu tay về nói:
- Người giết người, nên có tâm lý bị người giết.
Bách Vô Trần nói:
- Có ý tứ gì?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Có ý tứ gì ngươi không hiểu sao?
Nội tâm Bách Vô Trần bốc hỏa, nhưng biết người trước mắt này kinh khủng, hơn nữa hai gã trung giai Vũ Đế của bản thân cũng là một bộ như lâm đại địch, liền biết hai gã hộ vệ này cũng không có nắm chắt có khả năng ngăn đối phương lại.
- Mặc dù Báo gia có điều đắc tội các hạ, cũng không cần phải thoáng cái liền giết? Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ, các hạ có phần không đem Bản vương để trong mắt.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ cổ quái nói:
- Ta vốn không có đem ngươi để trong mắt, ngươi tính là cái gì?
- Ngươi...
Bách Vô Trần giận dữ vỗ án.
Trên mặt không ngừng hiện ra tức giận, như là Vân Hà cuồn cuộn, đây cũng là vũ kỹ bí thuật nào đó, hiển nhiên áp chế không được tâm tình bản thân.
Hắn thân là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn người dám nói chuyện với hắn như thế thật là không nhiều.
Mặc dù là những trưởng lão của Thiên Nhạc Phủ, cũng không vũ nhục chửi bới như vậy.
Nhưng hắn vẫn rất nhanh thì đem lửa giận đè xuống, bởi vì tình huống hiện tại quá không tầm thường.
Bởi vì nếu là thường ngày, những Vũ Đế cường giả bên cạnh mình sớm đã xông lên giết người, nhưng lúc này vẫn không nhúc nhích, không người nào dám tiến lên một bước, mặc dù là hai gã Lục Tinh Vũ Đế cường giả cũng không có bất kỳ động tác.
Hơn nữa ánh mắt của hắn thoáng nhìn lại, hoảng sợ phát hiện, trên trán hai người đều đổ mồ hôi lạnh, tựa hồ sợ hãi.
Bách Vô Trần tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu người trước mắt này so với dự đoán còn muốn kinh khủng, có thể là đệ tử ưu tú xuất từ đại môn đại phái, nhân vật như vậy mặc dù là mình cũng không cách nào với tới.
Nội tâm hắn khiếp sợ không thôi, chẳng biết từ đâu chạy tới một người như thế, hơn nữa tựa hồ cùng bản thân có cừu oán, nhưng vừa nghĩ lại, nếu có thể đem người này chiêu vào dưới trướng, như vậy chống lại Bách Kiền Qua sẽ thêm một phần nắm chắt, đặc biệt nếu có thể mượn hơi đại thế lực sau lưng hắn, sẽ có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thiên Nhạc Phủ, đối với mình chỗ tốt cực lớn.
Tuy rằng hoàng tử bọn họ tranh đấu gay