Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Lý Vân Tiêu đích thật là Gia sư chuyển thế trọng sinh, chỉ là Như Vân sư đệ không tin mà thôi, không cần để ý tới hắn.
- Cái này...
Bách Chiến Thắng có chút hơi khó nói:
- Nếu Lý Vân Tiêu thực sự là Phá Quân Vũ Đế chuyển thế, ta muốn cùng hắn đơn độc nói chuyện.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Chưởng môn đại nhân cái gì cũng không nguyện lộ ra, cũng không phải là không thể, nhưng phải nhìn tâm tình của gia sư, ta làm không chủ được.
Bách Chiến Thắng trầm mặc một hồi nói:
- Việc này quan hệ quá nhiều, Phá Quân đại nhân cũng có thể nhìn ra được chút mánh khóe, đó là việc có quan hệ Ngũ Hà Sơn. Năm đó Cố Thanh Thanh lưu lại Phong Ấn sợ là tồn tại không được bao lâu.
- Cái gì?
Quân Như Vân kinh hãi, sắc mặt dị thường khó coi.
Đám người Mạc Tiểu Xuyên sớm có dự liệu, nhưng từ trong miệng Bách Chiến Thắng nói ra vẫn là rất hoảng sợ.
Lý Vân Tiêu ngưng thanh nói:
- Trong này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Phong Ấn có thể gia cố hay không?
Bách Chiến Thắng cũng lo lắng nói:
- Sợ là rất khó. Chí ít những năm gần đây ta nghĩ hết biện pháp cũng làm không được.
Tô Liên Y cả kinh nói:
- Đại sự như thế, sao không thông cáo Thánh Vực? Do Thánh Vực đến xử lý không phải tốt hơn sao, hơn nữa ta nhớ không lầm, Thiên Nhạc Phủ có chi nhánh trực thuộc Thánh Vực a.
Bách Chiến Thắng than thở:
- Ngoại nhân không nghĩ tới, nhưng thực rất đơn giản, bởi vì chuyện này chính là bị Thánh Vực ép xuống.
Tô Liên Y cả kinh nói:
- Tại sao lại như vậy?
Lý Vân Tiêu nhất thời tâm niệm thay đổi thật nhanh, thoáng cái nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề, đột nhiên cả kinh nói:
- Bất hảo! Viên Cao Hàn sợ là nguy hiểm!
Đám người Mạc Tiểu Xuyên đều biến sắc, Tô Liên Y là người đứng đầu Thiên Nhất Các, hơi chậm một chút nhưng cũng hiểu then chốt trong đó.
Tình huống Ngũ Hà Sơn chẳng bao giờ thoát ly Thánh Vực chế ngự, nói cách khác bây giờ Phong Ấn sắp phá, Thánh Vực cũng biết, nhưng tùy ý nó phát triển, trong đó tất nhiên có ẩn tình không thể cho ai biết!
Bách Chiến Thắng cả kinh nói:
- Viên Cao Hàn? Thánh Vực Linh tư cục trưởng Viên Cao Hàn đại nhân? Hắn làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu không khỏi có chút tâm phiền ý loạn, nói:
- Thực không dám đấu diếm, việc của Thiên Nhạc Phủ chúng ta cũng có phát giác, đồng thời Viên Cao Hàn nghĩ tình thế nghiêm trọng, tự mình đi Thánh Vực hồi bẩm chuyện này. Bây giờ nghe ngươi nói như vậy, Viên Cao Hàn sợ đã rơi vào nguy hiểm.
Bách Chiến Thắng cũng lập tức hiểu rõ ra, ngắn ngủi kinh ngạc liền trầm ngâm nói:
- Cái này cũng chưa chắc là sự tình xấu. Viên Cao Hàn đại nhân quyền cao chức trọng, mặc dù trong Thánh Vực có người muốn đối phó hắn, cũng nhất định sẽ gây ra gợn sóng. Chỉ cầu năm vị chấp chính biết được việc Ngũ Hà Sơn, kia liền đại công cáo thành.
Lý Vân Tiêu lại không có lạc quan như vậy, vấn đề nằm ở trên người năm tên chấp chính a, trong mắt hắn lóe lên tàn khốc, tự lẩm bẩm:
- Vi Thanh a Vi Thanh, chuyện này có thể là ngươi gây nên không?
Bách Chiến Thắng cùng Quân Như Vân giật mình, khó có thể tin nhìn Lý Vân Tiêu.
Đặc biệt là Quân Như Vân, vừa nãy trong mắt Lý Vân Tiêu hàn khí chớp động, cho hắn một loại cảm giác vạn phần rung động, lúc này nội tâm như sóng to gió lớn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bất kể như thế nào, Phong Ấn của Ngũ Hà Sơn nhất định phải bảo vệ. Về phần Bất Quy cảnh do một mình ta đi là được. Tiểu Xuyên, ba người các ngươi lưu lại hiệp trợ Bách Chiến Thắng chưởng môn, để ngừa bất cứ tình huống nào.
Mạc Tiểu Xuyên giật mình nói:
- Thế nhưng... Ngài một người...
Lý Vân Tiêu hừ nói:
- Một mình ta dễ dàng hơn, mang mấy người các ngươi chính là trói buộc.
Ba người Mạc Tiểu Xuyên đều là vẻ mặt hắc tuyến, mặc dù nói không chút nể tình, nhưng mà không sai biệt lắm.
Bách Chiến Thắng cùng Quân Như Vân cũng hết sức kỳ quái, không rõ ra sao? Ba người kia sẽ nghe lời như vậy.
Lý Vân Tiêu thận trọng nói:
- Việc này xem ra ta phải nhúng tay, Viên Cao Hàn quay về Thánh Vực, có lẽ sẽ nhanh mở ra Phong Ấn hơn. Trước khi hắn có hồi âm, tuyệt không thể để cho Phong Ấn Ngũ Hà Sơn mở ra, đây coi như ta cầu chưởng môn