Mặc dù Huyền Hoa đứng xa ngoài ngàn trượng, tâm thần của hắn cũng bị chấn động, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, khí thế toàn thân tan hết.
- Thật mạnh!
Hắn không nén được quát lên một câu kinh hãi.
Chân Vũ cũng ngưng trọng nói:
- Không hổ là vạn yêu chi hoàng, ngươi không sao chớ?
Huyền Hoa lắc đầu, có phần chán nản nói:
- Cách xa nhau khá xa, chỉ là một ít vết thương nhẹ mà thôi, chỉ cần hắn không đuổi theo là được.
Lý Vân Tiêu đứng ở xa nhìn cũng kinh hãi không ít, lực lượng trên người Hoang liên miên không dứt, hung bạo mà cường đại, giống như mãnh thú thượng cổ hồng hoang.
Nhưng dường như lực lượng này không phải bảo trì nguyên vẹn như ban đầu, giống như thi triển bí thuật.
Hơn nữa nguyệt đồng đưa mắt nhìn liền cảm giác yêu dị và hoang mang, lại không nói ra lời, cho người ta cảm giác thần bí khó lường.
Ân?
Đột nhiên Hoang hừ nhẹ một tiếng, mắt của hắn có hung quang bắn ra, chiến việt chém ra xa xa!
Một đạo cương khí hình bán nguyệt hiện ra trước mặt nguyệt đồng, thế như chẻ tre nghiền áp đến.
- Không tốt!
Lý Vân Tiêu cả kinh, vừa rồi dùng nguyệt đồng rình coi đối phương, bị phát hiện hành tung.
Thân ảnh của hắn hiện ra, hắn nhanh chóng lui ra sau lưng, chỉ lưu lại thân ảnh nhàn nhạt.
Ầm ầm!
Không gian hắn đứng lúc trước bị nghiền nát, dư âm ảnh hưởng phạm vi trăm trượng mới chấm dứt.
- Đó là...
Huyền Hoa cả kinh, văn vê dụi mắt, nói:
- Là ta hoa mắt sao? Thân ảnh lóe lên vừa rồi là Lý Vân Tiêu?
Chân Vũ cũng là cả kinh nói:
- Cổ Phi Dương chuyển thế? Tốc độ của người nọ quá nhanh, cũng xuất hiện quá mức đột nhiên, ta cũng không nhìn rõ, nhưng này người nhất định không phải chờ đợi rỗi rãnh.
- Hừ, không thể ngờ chung quanh còn có không ít châu chấu nha.
Hoang cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Mặc dù nhiều con sâu cái kiến hơn nữa, phù du làm sao có thể lay đại thụ, đám hèn mọn các ngươi chỉ có thể trốn ỏ góc phòng, chờ đợi thời khắc tồn tại vĩ đại hàng lâm đi.
Tốc độ của Lý Vân Tiêu mặc dù nhanh, nhưng vẫn bị Từ và Lê thấy được, vui vẻ lên.
Từ vội vàng nói:
- Vân Tiêu đại nhân, kính xin hiện thân, cùng trấn áp phong ấn
- Mả mẹ nó, thật sự là hắn!
Huyền Hoa ăn cả kinh, cũng mừng rỡ không thôi, hét lớn:
- Đã đến, vì sao không đi ra, đây không giống phong cách hành sự của ngươi.
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ, đành phải hiện thân đi ra, hắn lóe lên thuấn di tới bên cạnh Huyền Hoa.
- Ha ha!
Huyền Hoa cười to nói:
- Ta xem như phát hiện, ở đâu có đại sự thì đó có ngươi. Yêu Hoàng này để ngươi đối phó, đám còn lại giao cho chúng ta.
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi cho rằng ta là thiên hạ vô địch sao? Thực lực Yêu Hoàng vô cùng khủng bố, ta không phải đối thủ của hắn.
Hắn thành thành thật thật nói ra.
Huống hồ hắn cũng không có khả năng ngăn cản Yêu tộc phá phong, nhưng tiểu tâm tư này không nên nói rõ.
Từ vội nói:
- Vân Tiêu đại nhân không phải có thánh khí nơi tay sao? Bên trong dường như có rất nhiều cường giả.
Lý Vân Tiêu không vui, khẽ nói:
- Ngươi rất hiểu ta sao? Thật có lỗi, những bằng hữu của ta trong thánh khí ngại ở trong đó buồn bực lâu, bọn họ tổ chức thành đoàn thể ra ngoài du lịch rồi.
- Du lịch? Đi đâu du lịch?
Huyền Hoa sững sờ, kinh ngạc hỏi.
Lý Vân Tiêu im lặng, phất phất tay, nói:
- Đừng hỏi quá nhiều, lẳng lặng chờ xem. Lực lượng thời đại không phải chúng ta có thể ngăn cản, Yêu tộc bị trấn áp mấy ngàn năm, cũng không có khả năng vĩnh viễn bị trấn áp như vây, có lẽ hôm nay chính là ngày thời đại lựa chọn.
Huyền Hoa lần nữa sửng sốt, hồ nghi nói:
- Như thế nào bi quan như vậy? Chuyện này không giống ngươi đâu, lực lượng thời đại thì thế nào? Cổ Phi Dương mà ta biết là người thay đổi thời đại.
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc, ta là Lý Vân Tiêu.
Huyền Hoa cau mày nói:
- Ngươi đang giở trò quỷ gì thế? Thực trơ mắt nhìn bọn chúng phá phong ấn?
Lý Vân Tiêu nói:
- Trước ngươi cũng nói, không trơ mắt nhìn qua, chẳng lẽ biến thành thi thể nhìn qua?
Huyền Hoa chỉ vào hắn nói:
- Không đúng, trong lòng ngươi nhất định có suy nghĩ khác đúng không? Nhanh nói cho ta