Lúc này trong yêu khí quay cuồng, một tiếng nói tà ác vang lên, ai nghe cũng cảm thấy rét run.
Tất cả mọi người dừng tranh chấp, đưa mắt nhìn qua.
Trong yêu khí có những thân ảnh hiện ra, trong cụm mây màu đỏ có mùi huyết tinh tỏa ra ngoài, mặc dù cách trăm trượng cũng cực kỳ gay mũi.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hơi cả kinh, loại cảm giác này rất giống Dương tiên sinh.
Hơn nữa đám huyết khí kia không ngừng quay cuồng, chậm rãi hóa ra bộ dáng nam tử, sắc mặt trang nhã nhưng vô cùng âm độc.
- Dương tiên sinh?
Lý Vân Tiêu chấn động, bộ dáng đúng là Dương tiên sinh, ngay cả cảm giác đều nhất trí, bất đồng duy nhất chính là tên này cường đại hơn Dương tiên sinh.
Ánh mắt nam tử kia ngưng tụ, lập tức nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:
- Ngươi đã gặp ta?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Giống như đúc, xem ra hơn phân nửa là ngoại hóa thân của ngươi.
Mọi người đều kinh hãi, lộ ra thần thái kinh hãi.
Thân ngoại hóa thân chính là thần thông trong truyền thuyết, căn bản không tin tưởng có thể tồn tại trên thế gian.
Nam tử lạnh lùng nói:
- Người nọ bây giờ đang ở đâu?
Lý Vân Tiêu nói:
- Bị ta đánh còn lại một giọt máu huyết, phá không trốn đi rồi.
- Cái gì? Dám đánh thân ngoại hóa thân của bổn tọa, chết!
Nam tử kia giận dữ quát một tiếng, vung tay lên, lập tức một đám mây đỏ hiện ra, nó hóa thành quang nhận chém về phía Lý Vân Tiêu.
- Chết con em ngươi, ngươi cho rằng mình là ai?
Lý Vân Tiêu xùy cười một tiếng, giơ tay lên sinh ra một đám lôi quang, thiên chùy quay cuồng sinh ra phù văn màu vàng, trực tiếp lăng không nện xuống.
Ầm ầm!
Lôi quang tản ra, vô số tinh hoàn xuất hiện đánh thẳng vào quang nhận kia, nhanh chóng tiêu diệt quang nhận đánh tới.
Sắc mặt nam tử Yêu tộc trầm xuống, phát hiện lôi đình của đối phương vừa vặn khắc chế huyết ảnh thuật của mình, không dám lại tự tiện lộn xộn, nói ra:
- Giọt máu kia trốn đi hướng nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu như ta biết rõ, hắn có thể trốn sao?
Nam tử trầm tư một hồi, giọt máu bỏ chạy đúng là khó nắm bắt, lúc này hừ một tiếng không nói nữa.
Dương tiên sinh vốn là một đám thân ngoại hóa thân của hắn, mang đi một bộ phận lực lượng, trải qua thời gian dài dằng dặc từ trong khe hở phong ấn chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà thời điểm đám thân ngoại hóa thân chui ra bị lực lượng phong ấn ảnh hưởng, lúc này đản sinh ra linh trí của bản thân, hơn nữa che dấu sâu đậm, cũng không bị chính mình phát hiện.
Thẳng tới khi ra khỏi phong ấn lúc này mới bộc lộ ra, gạt bỏ thần thức của mình, trực tiếp chiếm cứ thân thể đó.
Làm cho nam tử thập phần phiền muộn là, thân thể kia chính là giọt máu của hắn ngưng tụ thành, mang đi bộ phận lực lượng, phải thu hồi.
Hoang thấy nam tử vừa xuất hiện đã bị Lý Vân Tiêu ngăn chặn, trên mặt mang theo thần sắc nghi hoặc, nói:
- Thương yêu bộ Mạch đại nhân?
Nam tử nói:
- Đúng là bổn tọa.
Từ yêu khí không ngừng bốc lên cao, phía sau hắn có không ít Yêu tộc tồn tại, đều thập phần cường đại, trong khoảnh khắc đã xuất hiện hơn ngàn yêu tộc, nhìn giống như thiên binh thiên tướng, đứng trên trời cao, khí thế lẫm liệt.
Ánh mắt Hoang sáng lên, tuy thực lực của Mạch không được, thấp hơn xa hắn dự tính, nhưng xuất hiện ngàn tên Yêu tộc không ai không phải cấp bậc Võ Đế cường đại, làm cho máu huyết của hắn sôi trào.
- Ha ha, Mạch tiên sinh vất vả! Có một đám tộc nhân cường đại, bổn tộc lo gì không thể phục hưng ah!
Hoang vui vẻ, hắn cười hắc hắc.
Mạch cười nhạt một tiếng, nói:
- Có thể thoát khỏi phong ấn ra ngoài, bệ hạ hao tâm tổn trí.
Hoang gật đầu nói:
- Có lẽ, hiện tại chuyện cấp bách chính là bắt lấy phản đồ Thương lại, sau đó lại tiêu diệt những người này.
Từ nói:
- Ngô hoàng bệ hạ lời ấy sai rồi, hẳn là trước diệt Nhân tộc, sau đó thương nghị chuyện của bổn tộc a? Nếu như ba phương chúng ta khai chiến, sợ rằng sẽ rung chuyển lớn nhất của Yêu tộc suốt mấy ngàn năm qua đấy.
Hoang đong đưa ngón tay, mỉa mai nói:
- Đại tế tự ngươi sai rồi, không phải ba phương, mà là song phương. Chỉ tiện sát phản đồ mà thôi, tại sao rung chuyển! Thương, ta cho ngươi cơ hội đầu hàng, dù sao ngươi cũng là nhân tài khó có