Hoàng Phủ Bật đứng trước mặt hắn, bị khí thế tàn bạo này áp bách làm cả kinh liên tiếp lui về phía sau.
Hắn vừa lui liền sinh ra phản ứng dây chuyền, tất cả võ giả nhân tộc sau lưng hắn sĩ khí sụp đổ, không ngừng có người thất thủ bị giết, lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết quang trùng thiên.
Mà tình cảnh biến hóa như vậy, cục diện giằng co nghiêng hẳn về một bên.
Trực tiếp giống như chim thú tán đi, tất cả võ giả nhân tộc không còn tâm chiến đấu, lúc này tan tác bỏ chạy ra chung quanh.
- Ha ha, giết!
Sĩ khí Yêu tộc tăng lên, điên cuồng đuổi giết.
Ti Đình Ngữ khẩn trương, trực tiếp dùng vũ kỹ sóng âm quát to lên:
- Không được lui!
Nàng cưỡng ép vận chuyển chân nguyên, trực tiếp bay vào trong chiến trường, lục giác lưu tinh tiêu hiện ra trong tay, sóng âm như đại trận kéo dài ngăn cản Yêu tộc chém giết.
Bành!
Nhưng chỉ trong tích tắc, lưu tinh tiêu trực tiếp nứt vỡ, lực phản chấn làm cho Ti Đình Ngữ thổ huyết, thương thế nặng hơn.
- Ti Đình Ngữ!
Hắc Vũ Hộ vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, sắc mặt sầu lo.
Võ giả nhân tộc nghe nàng quát lên như thế cũng trấn định không ít, sợ hãi trong lòng tiêu tan đi phân nửa.
Võ giả có thể đi tới bước này, bản thân đều là trong chiến đấu thiên chuy bách luyện mà ra, đã xem nhạt sinh tử, nhưng mà bọn họ lại bị tràng diện huyết tinh ở đây chấn nhiếp, sau khi nghe Ti Đình Ngữ quát to đã bình tĩnh hơn trước.
Huống chi Ti Đình Ngữ thân là nữ tử còn tử chiến, bọn họ có mặt mũi nào bỏ chạy chứ, xấu hổ và giận dữ đã giúp bọn họ bình tĩnh hơn, trên mặt bọn họ hiện ra thần sắc thấy chết không sờn.
- Chậc chậc, xem như không tệ, nhiệt huyết kích động, khí huyết no đủ, bổn tọa yêu thích nhiệt huyết sôi trào đấy.
Mạch đùa giỡn cười to, ánh mắt huyết hồng đảo qua mọi người, mỗi người bị hắn nhìn qua, đáy lòng sợ hãi không ít.
Vi Thi Thi cũng ở trong chiến trường, trong mắt mang theo hối hận, dù sao là nàng mang phương pháp phá phong ấn tới, kết quả dẫn xuất địch nhân cường đại như vậy, nhưng trong mắt nàng thực sự tràn đầy nghi hoặc, không rõ vì sao người nọ làm như vậy.
- Thi Thi đại nhân, kính xin giúp ta một tay, tru sát yêu này.
Hắc Vũ Hộ trầm giọng nói:
- Người này phải ngăn chặn, nếu không hi sinh quá lớn.
Hắc Vũ Hộ đứng bên cạnh Ti Đình Ngữ, lúc này cũng toàn thân của hắn cũng đẫm máu, trên mặt dính máu sền sệt, hắn hồn nhiên không quan tâm tới.
Vi Thi Thi khó xử nói:
- Bổn cung cũng muốn áp chế hắn, nhưng mà lực lượng đăng phong tạo cực...
Hắc Vũ Hộ nói:
- Áp chế không nổi cũng phải kiên trì, ít nhất phải kéo dài một thời gian ngắn, còn có viện quân không ngừng tiến tới nơi đây.
Huyền Hoa cũng nói:
- Ta sẽ cùng tiến với các ngươi.
Hắn cũng hơi chật vật, toái tinh đao đẫm máu và thịt nát.
Hắc Vũ Hộ vui vẻ nói:
- Tốt, có Ngân Nguyệt Võ Đế trợ trận, phần thắng càng lớn.
Huyền Hoa cười khổ nói:
- Đây là đại thắng, nhưng cho chỉ từ một hai phần mười mà thôi.
Nếu như ba người không bị thương, thực lực đỉnh phong, liên thủ có lẽ sẽ là năm năm, nhưng bây giờ, kết quả tất bại.
Có đôi khi, biết rõ tất bại vẫn phải lên chiến đấu.
Chân Vũ lo lắng nói:
- Ba người các ngươi đi ra, ta sợ bọn họ càng gánh không được.
Nhìn qua bên cạnh, bộ dáng tất cả võ giả uể oải gian nan, sĩ khí cực thấp.
- Ai nha, đã bộ dáng thế này, còn đánh cái gì đánh, tranh thủ thời gian chạy đi. Có thể trốn bao nhiêu là bao nhiêu, chờ ngày sau tập kết đại quân đấu với Yêu tộc.
Cố Thanh Thanh cũng bay lên không trung, lúc này nhìn không được nên nói ra.
Hắc Vũ Hộ nhướng mày, nói:
- Ngươi là người phương nào?
Cố Thanh Thanh cho hắn cảm giác phi thường đơn giản, nhưng mà lực lượng trên người của nàng chấn động, tựa hồ bị áp chế.
Cố Thanh Thanh nói:
- Tục danh của bổn cô nương các ngươi hơn phân nửa đã nghe qua, nhưng nói ra ngươi sẽ không tin. Hiện tại quấn quít chuyện này có ý nghĩa gì? Chỉ tăng thêm thương vong mà thôi. Đối phương có hai gã đăng phong tạo cực, chỉ bằng tàn binh bại tướng các ngươi có thể thắng được sao?
Đám người Hắc Vũ Hộ trầm mặc, Cố Thanh Thanh