Vài tên trưởng lão thuật uyển sắc mặt biến hóa, cả kinh tức giận:
- Vi Thanh, ngươi lại cấu kết với Phong Tử Kiệt!
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Nếu chư vị không thích, ta hiện tại sẽ mang thủ hạ rời đi, các ngươi chơi tốt nhé.
Vài tên trưởng lão lập tức câm miệng.
Thương Ngô Khung hồ nghi nói:
- Những thứ này là tàn thứ phẩm ngươi nghiên cứu ra sao? Không biết chiến lực như thế nào?
- Đáng chết, lại dám nói chúng ta là tàn thứ phẩm!
Những quái vật kia bản thân là võ giả, có được thần trí của người bình thường, vừa nghe xong đều giận dữ không thôi, sát khí ngập trời ập thẳng vào Thương Ngô Khung, dọa hắn cả kinh lui ra phía sau ba bước.
Vi Thanh quát:
- Được rồi, đừng làm rộn, chính sự quan trọng hơn!
Những quái vật kia phi thường nghe lời hắn, lúc này an tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thương Ngô Khung thập phần bất thiện.
Hoang lạnh lùng nói:
- Đã đến đông đủ sao? Bổn tọa sẽ mở thông đạo ra, nếu còn có viện binh tới thì đi vào đi, cùng chịu chết.
Vi Thanh hừ lạnh nói:
- Ngươi rất tự tin nha, đau khổ của Tài Quyết Chi Nhận chư ăn đủ sao?
Hoang mắng trả lại:
- Đó cũng là Tài Quyết Chi Nhận lợi hại, nói giống như ngươi lợi hại lắm đấy. Chỉ dựa vào mấy trăm quái vật này, cũng muốn ngăn cản hơn vạn đại quân của bổn tọa sao?
Hoang vừa nói lời này làm nội tâm của mọi người chìm vào đáy cốc, đây chính là hơn vạn đại quân, trong thế giới võ giả, chiến đấu đại quy mô như thế, trừ khi là chủng tộc đại chiến, nếu không căn bản không có khả năng xuất hiện.
Sắc mặt Vi Thanh không thay đổi, dường như cũng không thèm để ý, lạnh lùng nói:
- Hơn vạn chỉ là lâu la mà thôi.
- Ha ha, tốt cho một câu chỉ là lâu la!
Hoang giận quá thành cười, nói:
- Đợi tí nữa ta sẽ xé miệng ngươi, nhìn xem đầu lưỡi ngươi dài bao nhiêu.
Hắn vung tay lên, yêu khí trên bầu trời lập tức quay cuồng, chỉ trong nháy mắt có hơn ngàn Yêu tộc gào lên lao tới.
Trong mấy trăm tên quái vật như Yêu tộc, một tên có hình thái võ giả, nói:
- Nhân số gấp chúng ta bốn lần, vì cái gì không phải gấp mười lần? Dùng lực lượng một địch mười của chúng ta, ít nhất phải phái ra ba ngàn người mới đủ nhìn.
Một tên võ giả có mũi dài mọc răng nanh nói:
- Đừng nói nhảm, xé bọn chúng thành thịt nát đi.
Vi Thanh nói:
- Đều bình tĩnh, lui ra phía sau.
- Cái gì?
Những yêu quái kia lập tức sững sờ, nhưng nhìn qua thần sắc lạnh lùng của Vi Thanh cũng không phải nói đùa, lúc này thành thật lui ra sau, lộ ra một khoảng không lớn trước mặt.
Vi Thanh lạnh nhạt nói:
- Xuất hiện đi, để cho ta nhìn thành quả tu luyện của ngươi.
Không gian lắc lư lần nữa, một đạo thân ảnh hiện ra sau lưng hắn, toàn thân khóa lại trong áo đen, thấy không rõ dung nhan, nhưng hắn cho người ta cảm giác hắn rất trẻ tuổi.
Nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, đột nhiên nhìn qua, tuy áo đen kia có hiệu quả cách ly thần thức, lại không thể ngăn cản diệu pháp linh mục của hắn, hắn thấy rõ người tới, sắc mặt góc cạnh, hai mắt như sao, tóc cắt ngang trán.
Người nọ đi tới sau lưng Vi Thanh, trực diện uy thế của hơn ngàn Yêu tộc mà vẫn bình tĩnh tự nhiên, áo choàng tung bay trong gió, lại có cảm giác như đang cô đơn một mình.
Tất cả mọi người nhíu mày, thực lực nam tử này không được, lại không biết Vi Thanh nghĩ sao cho hắn đi ra.
Nam tử giơ tay lên, một giọt bọt nước ngưng tụ trong tay hắn, không ngừng biến lớn lên.
Bốn phía bắt đầu trở nên ướt át, rất nhiều sương mù hiện ra, dần dần ngưng tụ thành nước chảy xoay quanh người nam tử, nhưng không thể làm ướt y phục của hắn chút nào.
Hai tay nam tử đặt ngang ngực, chậm rãi nang thủy cầu lên, đột nhiên một đạo hào quang màu đỏ sáng bóng hiện ra trên thủy cầu, màu sắc càng ngày càng rõ ràng, chung quanh thân thể của hắn bị bao phủ trong hào quang màu đỏ rực rỡ, cảm giác như rất óng ánh.
Trên mặt Bắc Quyến Nam đầy kinh hãi, dường như đãị cảm ứng ra, trên thân thể của hắn sinh ra hào quang màu xanh.
- Đà la huyền thủy, Bát Mị Chu Tiên!
Nam tử nói, giọt nước màu đỏ bất động, sau một lúc nó gào thét, vậy mà lăng không hóa rồng, bay thẳng vào trong đại quân Yêu tộc.
Thủy long màu đỏ bay tới trước