Vi Thanh cũng phục hồi tin thần từ khiếp sợ, hắn vô cùng kiêng kỵ Lý Vân Tiêu và Bắc Quyến Nam, lúc này mới nhìn qua đám người Yêu tộc, cười lạnh nói:
- Nếu là giao chiến, người chết không phải rất bình thường hay sao? Chỉ là chết nhiều hay ít mà thôi, hơn nữa mới bốn ngàn người, cũng không coi là nhiều nha, ha ha.
Vẻ mặt của hắn đầy hả hê.
Ti Đình Ngữ và mấy chấp chính tư khác sắc mặt tái nhợt, không hề tình cảm nhìn qua Vi Thanh, thầm nghĩ người này không hổ là kiêu hùng.
Tổn thất này tuy sinh ra trên người đối thủ, nhưng mình dù thế nào cũng không cao hứng nổi, hắn ngược lại tâm địa ngoan độc, đủ kiên định.
Hai tộc giao chiến, chết bốn ngàn người đúng là không nhiều, nhưng một chiêu giết bốn ngàn người, nghe mà gợn người.
Trận chiến bắt đầu tới bây giờ, giết thảm thiết như vậy, hai tộc cũng chỉ chết ngàn người, nhưng bây giờ dù năm mơ cũng không nghĩ chỉ một lúc đã chết bốn ngàn người, cho dù ai là kẻ đứng dầu Yêu tộc cũng phải run rẩy.
Thương cường chống tổn thương do tử lôi mang lại, cắn răng nói:
- Giết, giết! Cho dù như thế nào cũng phải giết Lý Vân Tiêu! Bất luận là ai, cho dù là a miêu a cẩu, chỉ cần giết Lý Vân Tiêu, Thương ta sẽ phụng kẻ đó làm hoàng.
Trong giọng nói mang theo sát khí, còn có thù hận khôn cùng, cùng với kiên quyết cùng không cam lòng.
Mạch cũng ý thức được đổ ước của Thương lúc trước là nghiêm túc cỡ nào.
Hoang cắn răng nói:
- Tất cả mọi người đều giữ vững tinh thần, tập kết tái chiến!
Mạch cũng trầm giọng quát:
- Chúng tướng nghe lệnh, nhất định phải giết Lý Vân Tiêu, báo thù cho đồng tộc đã chết.
Một câu "Báo thù " lập tức kích thích chơi liều từ trong tâm huyết Yêu tộc.
Vốn sĩ khí sa sút đã tăng lên, yêu khí bao phủ đầy trời, khí tức hung tàn bộc phát trên người mỗi Yêu tộc, nó lan ra như bệnh truyền nhiễm.
- Báo thù!
- Báo thù!
Các âm thanh vang lên liên tiếp, âm thanh sau nối âm thanh trước, giống như cánh rừng bạt ngàn đang lay động cành lá, khí tức hung tàn bộc phát dữ dội.
Lý Vân Tiêu cũng không nghĩ ra uy lực chiêu này to lớn như thế, không chỉ dẫn động thiên lôi hàng lâm, hôm nay dư âm của thiên lôi còn cắn trả vào thân thể của hắn, mặc dù hắn có Phách Thiên Luyện Thể Quyết, Quang Minh Lưu Ly Thân và Ma thể ba thân hợp nhất cũng cảm thấy rất khó chịu, không ngừng phun máu tươi.
Dường như đụng vào thiên đạo từ bi, mặc dù hào quang ba màu của thần thể cũng chấn động bất định, thương thế trong người khép lại rất chậm.
Bắc Quyến Nam cũng không tốt hơn chút nào, ngoại hình tuấn lãng sụp đổ, hóa thành bộ dáng hủ thi, không ngừng thối rữa, làm cho ai nhìn thấy cũng nổi da gà, không biết hắn là quái vật gì, cũng không dám tới gần.
Phốc!
Lý Vân Tiêu lại phun ra một ngụm máu tươi, tức giận chỉ lên trời cao, quát:
- Cái gì thiên đạo từ bi, ta nhổ vào! Mạnh được yếu thua, thích ứng sinh tồn, mới chết bốn ngàn người đã cho thiên phạt đánh ta. Ngày đó ở thành Tống Nguyệt Dương, Thương dùng tính mạng người toàn thành tế luyện Hồn Thiên Nghi, có từng có thiên đạo từ bi?
Tất cả mọi người im lặng không nói.
Trên đời này mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, mặc dù trong mắt nhân tộc, hơn ba mươi vạn người toàn thành cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, giá trị tính mạng còn không bằng bốn ngàn đại quân Yêu tộc.
- Ha ha, thiên đạo từ bi cũng biết bợ đít nịnh bợ sao?
Lý Vân Tiêu cười to mấy tiếng, hắn cố chèo chống thân thể của mình, dùng bày ra tư thái bất khuất, không phục.
Thiên địa tĩnh mịch, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, kéo dài bất diệt.
Cố Thanh Thanh nhìn qua hào quang ba màu lưu động trên người của hắn, kinh hãi nói:
- Nam vực chi Vương Quang Minh Lưu Ly Thân!
Nàng áp thấp giọng nói tới cực điểm, cũng không bị người ta nghe thấy.
Hoang tức giận:
- Chỉ là mạng con sâu cái kiến, há có thể so sánh với tinh nhuệ tộc ta! Hôm nay không chỉ có thiên đạo giết ngươi, bổn tọa cũng muốn giết ngươi!
- Sát! Sát! Sát!
Hắn gào thét mấy tiếng, chiến kỳ giơ cao, tiếng trống rung trời.
Lê bi phẫn gõ trống trận, âm luật đảo qua trời cao, giống như triệu hoán thiên quân vạn mã, hoặc là vì siêu độ cho người chết.
Tuy Yêu tộc chết tổn thương thảm trọng, dưới tâm