Sắc mặt Vi Vô Nhai càng ngày càng khó coi, rốt cục dường như làm quyết định gì, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng.
Lực lượng trên người không ngừng giảm xuống, từ Hư Cực thần cảnh giảm xuống còn đăng phong tạo cực, lại trở lại siêu phàm nhập thánh, dừng ở siêu phàm nhập thánh.
- Lần này tạm buông tha ngươi.
Vi Vô Nhai lạnh lùng nói ra, dường như có chút không cam lòng.
Công Dương Chính Kỳ thở ra một hơi, vội nói:
- Đối phó Yêu tộc mới là chính sự, có lực lượng vô địch của Vô Nhai đại nhân, trận chiến này không lo.
Vi Vô Nhai thả lỏng hai tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi mới là Thánh Vực chấp chính tư, trận chiến này sẽ do ngươi đánh, lão phu đứng ở bên cạnh quan sát.
Tuy Công Dương Chính Kỳ phiền muộn, nhưng cũng không dám bất mãn, nói:
- Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Vung tay lên, kim giáp tử sĩ lập tức thay đổi đầu thương, toàn bộ lao thẳng về phía đại quân Yêu tộc.
Công Dương Chính Kỳ nhìn qua mấy người trên chiến hạm, cơ bản đều là trọng thương, người có thể chiến đấu rải rác không còn bao nhiêu, hắn nói:
- Thiên Cầm đại nhân, Hồng Nhan cung chủ, kính xin giúp ta.
Lệ Hoa Trì mỉm cười, nói:
- Tại hạ bị thương tại thân, thực sự hành động bất tiện, đại nhân nên tự giải quyết đi.
Thân thể Tuyết Thần Hề khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống.
Khúc Hồng Nhan cũng nói ra:
- Ta cũng như thế, bổn cung tin tưởng thực lực đại nhân.
Trải qua chuyện vừa rồi, ai cũng bất mãn với Công Dương Chính Kỳ, căn bản chẳng muốn xuất thủ tương trợ.
Ngay cả đám cục trưởng Thánh Vực cũng quay đầu đi, bắt đầu điều tức chữa thương.
Công Dương Chính Kỳ cảm thấy tức giận trong lòng, rồi lại không tiện phát tác, đành phải nói:
- Tốt, vậy bổn tọa xuất chiến trước, nếu không thể địch lại, kính xin Vô Nhai đại nhân cùng chư vị ra tay.
Mấy trăm kim giáp tử sĩ phóng thẳng tới trước.
Những tử sĩ đều có linh trí của mình, còn tốt hơn quỷ tu nhiều, nhưng thực lực lại không bằng quỷ tu la, nhưng cũng là binh khí giết chóc rất mạnh.
Tâm tình người Yêu tộc biến hóa cực lớn, đặc biệt là Vi Vô Nhai thể hiện ra lực lượng Hư Cực thần cảnh, chiến ý không còn.
Không rõ thực lực đám tử sĩ kim giáp như thế nào, chỉ bốn mươi chín tên quỷ tu la của Vi Vô Nhai cũng không phải bọn họ có thể địch lại.
Hoang trầm giọng quát:
- Đều đứng lại!
Những kim giáp tử sĩ làm sao nghe lời hắn, tất cả đều giễu cợt, tiếp tục tiến lên phía trước, trên mặt mỗi người đều hưng phấn và khát vọng chém giết.
Hoang tiếp tục nói:
- Trận chiến này tiếp tục đã không có ý nghĩa, không bằng như vậy thôi, mọi người nắm tay giảng hòa.
Công Dương Chính Kỳ nhướng mày, lập tức nhìn kim giáp tử sĩ, lạnh lùng nói:
- Nắm tay giảng hòa? Các ngươi giết bao nhiêu người tộc ta? Hiện tại không địch lại thì muốn bắt tay giảng hòa?
Hoang tức giận:
- Dường như các ngươi cũng giết tộc ta mà? Huống hồ việc này chính là các ngươi khơi mào trước.
Công Dương Chính Kỳ cười lạnh nói:
- Mặc kệ trước kia là như thế nào, hiện tại tộc của ta khống chế thế cục, tất thắng không thể nghi ngờ, vì sao phải giảng hòa với các ngươi?
Tuy hắn đang cười lạnh, dường như muốn chiến đến cùng, nhưng mà vẫn cho kim giáp tử sĩ dừng bước, trên thực tế cũng không muốn đánh.
Dù sao đại quân Yêu tộc vẫn còn, những kim giáp tử sĩ này hắn vất vả bồi dưỡng ra được, nếu thật tử chiến đến cùng, sợ là toàn bộ khó bảo toàn.
Trừ phi Vi Vô Nhai cho quỷ tu la đi lên liều, hắn sẽ vui vẻ nhìn.
Hoang hừ lạnh nói:
- Tất thắng không thể nghi ngờ? Lời này nói quá lớn rồi! Đại quân tộc ta hơn các ngươi đâu chỉ gấp mười lần, các ngươi lấy cái gì tất thắng? Nếu chém giết đến cùng, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương, lại có ý nghĩa gì! Mọi thứ cũng có thể bàn, không nhất định phải giết ngươi chết ta sống.
Vi Thanh tức giận cười nói:
- Ta nhổ vào! Trước đó các ngươi giết tộc nhân của ta cao hứng như vậy, vì sao không thấy ngươi nói như thế đi?
Võ giả đứng trên ba chiến hạm oán khí trùng thiên, tất cả đều có bộ dáng ngươi sống ta chết, hiển nhiên không chịu giảng hòa.
Thương nói:
- Trước là nhất thời, sau là nhất thời, trên đời không có chuyện gì đã hình thành thì không thay
Có một gã tử sĩ trực tiếp bị lợi kiếm đâm vào ánh mắt, xuyên qua sau đầu vẫn cười như điên, hắn cầm kiếm chém đối phương thành hai nửa mới chịu chết đi.
Tràng diện như vây không ngừng xảy ra, mặc dù là nhân tộc đứng trên chiến xa quan sát đều sởn hết cả gai ốc, đám Yêu tộc trong vòng chiến càng sụp đổ.
Cố Thanh Thanh vẫn cau mày, đột nhiên nói ra:
- Những binh khí giết chóc này nếu sản xuất đại quy mô, cơ hồ có thể ứng phó bất cứ nguy cơ nào.
Lý Vân Tiêu nghe nàng nói liền giật mình, cả kinh nói:
- Sản xuát lượng lớn? Ngươi cho là gà mái đẻ trứng? Ta mặc dù không biết quá trình trong đó, nhưng mỗi một binh khí giết chóc này sinh ra rất khó khăn. Mặc dù là dựa tài nguyên Thánh Vực, những kim giáp tử sĩ và quỷ tu la này chính là số lượng cực hạn rồi.
Cố Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Ngươi có thể chớ xem thường tài nguyên của Thiên Võ Giới.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mặc dù vật tư tài nguyên dồi dào, người thì sao? Đi đâu tìm nhiều võ giả cải tạo như vậy, ai lại nguyện ý chính mình bị cải tạo?
Cố Thanh Thanh trầm mặc không nói, dường như có tâm tư.
Hoang thật sự nhìn không được, cắn răng nói:
- Hai vị theo ta ra tay, xé nát đám tử sĩ này!
Giờ phút này trên chiến trường có thể vững vàng ngăn chận đám kim giáp tử sĩ, cũng chỉ có siêu phàm nhập thánh và cường giả cửu tinh đỉnh phong.