Lệ Hoa Trì lên tiếng:
- Ta có thể đồng lòng với Hồng Nhan cung chủ nhưng thật sự không có cách nào đồng lòng với các vị đại nhân Thánh vực. Các vị đại nhân tự mình chơi đi, ta nhìn là được rồi.
Vi Vô Nhai nổi giận nói:
- Hai vị danh chấn thiên hạ, là cường giả đỉnh cao của bản tộc lại tùy ý làm bậy, không sợ thiên hạ nhạo báng sao?
Lệ Hoa Trì nói:
- Các người không sợ thì chúng ta sợ cái gì? Đánh mau lên đi, đánh xong giải phong ấn đầy trời, ta còn cùng Thần Hề đi chân trời góc biển.
Hai người siết chặt tay nhau, nhìn nhau cười, ấm áp ngọt ngào.
Vi Vô Nhai tức muốn hộc máu, lão nhìn Khúc Hồng Nhan.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Thần Tiêu cung đang định mở sơn môn ra, chuyện trong tông bận rộn không rảnh lo gì khác, Vô Nhai đại nhân tự lực cánh sinh đi, đừng kêu ta nữa.
Mười Vũ Đế, bảy tông môn vốn không phải lực lượng Thánh vực có thể tùy tiện điều động, lúc trước là vì đại nghĩa hai tộc, người người có trách nhiệm. Hiện tại đám người Công Dương Chính Kỳ làm việc đê tiện như vậy, mọi người đã mất hết kiên nhẫn. Nếu không phải thiên địa bị phong đã sớm rời đi.
Vi Vô Nhai tức giận quát:
- Nếu các vị đều khoanh tay mặc kệ thì lão phu cũng không thèm lo cục diện rối rắm này nữa, người yêu tộc thích làm sao thì tùy!
Lệ Hoa Trì cười nói:
- Đại nhân vui là được.
Vi Vô Nhai tức đến nghẹn lời,xoay người định đi.
Công Dương Chính Kỳ ngây ngốc hỏi:
- Đại nhân khoanh tay mặc kệ hật sao?
Vi Vô Nhai lạnh lùng nói:
- Lão phu từ lâu đã không phải Chấp Chính Ti của Thánh vực, tại sao phải lo? Thiên hạ này là của người trong thiên hạ chứ không phải một mình Vi Vô Nhai ta.
Công Dương Chính Kỳ biểu tình khó xem nói:
- Vi Thanh đại nhân là Chấp Chính Ti.
Vi Thanh lạnh nhạt nói:
- Ta không làm Chấp Chính Ti là được.
- Ngươi . . .!
Công Dương Chính Kỳ nổi giận:
- Tại sao ban đầu ngươi không nói câu này đi?
Vi Thanh nói:
- Quên, bây giờ có nói cũng không chậm đúng không?
Các ti trưởng Thánh vực vẻ mặt đau thương, không ngờ Chấp Chính Ti toàn là kiểu này.
Hắc Vũ Hộ chết trận, Ti Đình Ngữ tức chết, Thương Ngô Khung không nói một lời chỉ yên lặng trị thương điều tức, hai người còn lại cũng như thế.
- Các vị đừng làm bậy nữa!
Thiên Chiếu Tử trầm giọng quát:
- Dù là ai đều cho lão phu mặt mũi đi! Giờ đây nếu chúng ta bị đánh bại, yêu tộc sẽ nổi lên trên đại lục Thiên Vũ, khuấy trời lật đất. Khi đó muốn tiêu diệt yêu tộc cũng khó khăn! Không cần biết các vị có ý tưởng gì, có lòng riêng thế nào, bây giờ lùi bước làm sao đối mặt vô số anh hùng đã chết trong cuộc chiến? Làm sao xứng với lòng vũ đạo của mình?
Mọi người nhìn thân thể Ti Đình Ngữ dưới thân Nam Phong Tuyền, nàng nằm yên, vẻ mặt không cam lòng, mắt trợn trừng, vẻ đau lòng đọng lại thật lâu.
Thiên Chiếu Tử ngửa đầu thở dài, cúi gập người vái mấy người kia:
- Vi Vô Nhai, Công Dương Chính Kỳ, Hồng Nhan cung chủ, Thiên Cầm Vũ Đế, và Thần Hề cung chủ, bây giờ sức chiến đấu đỉnh cao chỉ còn lại mấy vị, xin hãy nghênh chiến.
Mọi người đều biến sắc mặt. Chính Vi Vô Nhai cũng không dám nói nhận được cái cúi đầu của Thiên Chiếu Tử. Những người khác vội tiến lên trước, mấy lực lượng nâng Thiên Chiếu Tử dậy không để lão vái tiếp.
Lệ Hoa Trì nghiêm túc nói:
- Đại nhân có tấm lòng này thì làm sao ta dám không anh dũng chiến đấu. Nhưng đây là lần cuối cùng ta nghe Thánh vực điều động, từ nay về sau không liên quan gì nhau, Thánh vực đừng hòng kêu ta làm bất cứ chuyện gì.
Thiên Chiếu Tử chắp tay run giọng nói:
- Đa tạ Thiên Cầm Vũ Đế.
Khúc Hồng Nhan liếc Lý Vân Tiêu, thấy đồng ý thì lên tiếng:
- Nếu Thiên Chiếu Tử đại nhân ra tay thì bản cung không dám làm trái. Nhưng từ nay Thần Tiêu cung không còn lui tới với Thánh vực nữa. Đường rộng thênh thang, mỗi người đi một bên.
Tim Thiên Chiếu Tử đau như dao cắt, Thánh vực mạnh mẽ và lực ngưng tụ đang tan rã từng chút một, nhưng trách được ai? Mấy người trước mắt chịu ra tay đã là rất nể mặt lão.
- Lão phu xin bái tạ Hồng Nhan cung chủ.
Khúc Hồng Nhan đỡ Thiên Chiếu Tử không dám nhận cái lạy:
- Đại nhân cúc cung tận tụy