Ninh Khả Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Không khách khí, nếu đã quan tâm thì phải làm tới cùng, làm cho các ngươi một đi không trở lại mới tốt.
Lực lượng trên người nàng bộc phát, một huyết nguyệt hiện ra sau lưng nàng, chiếm cứ nửa bầu trời, nó rất đẹp.
Trên huyết nguyệt có kinh mạch ẩn hiện, phía trên có phù văn cổ quái cùng với các loại trận pháp, giống như tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng nó là sinh linh sống sờ sờ, đột nhiên mở mắt ra.
Lúc nó mở mắt ra, cả bầu trời trở nên thanh tịnh, giống như đượt gột rửa qua.
Nội tâm mọi người chấn động, một cảm giác khác thường hiện ra trong đáy lòng, sau khi con mắt kia đảo qua thân thể chẳng khác gì ngàn vạn năm trôi qua, biến hóa tang thương vô tận.
- Đây là. . .
Mọi người lúc này lâm vào hoảng hốt, phát hiện thời không bị thay đổi, bản thân mình đang ở trong thiên địa xa lạ.
Mọi người lăng không đứng đó, hiện tại toàn bộ chân đạp đại địa, phía dưới là nham thạch dày đặc, cho người ta cảm giác rất chắc chắn, tầng nham thạch này kết cấu cực kỳ cổ xưa.
- Loại linh khí này...
Không ít người giật mình, chỉ cảm thấy linh khí thổi qua mặt, lúc này Thiên Vũ Đại Lục còn là linh sơn bảo địa linh khí dồi dào.
Thiên Chiếu Tử ngồi xổm xuống vuốt tầng nham thạch, sắc mặt trở nên quái dị, cả kinh nói:
- Thái Cổ Cương Nham!
Trong đó không ít người tinh thông thuật đạo, còn có mấy cường giả thuật uyển của Hóa Thần Hải cũng kinh hãi kêu to lên.
Hai tay Lý Vân Tiêu nắm chặt, mái tóc của hắn đang đẫm mồ hôi, nói:
- Đây chỉ là quy khư đồng thuật mà thôi, chế tạo ra cảnh tượng thái cổ, các vị không nên cho là đúng.
- Ảo thuật sao?
Thiên Chiếu Tử nhìn lên bầu trời, quan sát đại địa, dùng tay chạm nhẹ vào mặt đất, nỉ non lẩm bẩm:
- Nhưng mà cảm giác rất chân thật... Ảo cảnh sao?
Cố Thanh Thanh cũng mê hoặc, nói:
- Ảo cảnh chân thật quá, dường như là thay đổi thời không, có ai nghĩ đây là ảo giác?
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn cũng cảm nhận nơi này cực kỳ chân thật, hoàn toàn khác với đồng thuật hắn thi triển ra, nghe được Cố Thanh Thanh hỏi thì nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Nơi này giống như ảo ảnh trong mơ, có hiệu ứng như sương mù. Chính là pháp hoa liên thai, đây là một pháp quyết kinh người.
Hắn bấm niệm pháp quyết, hai mắt của hắn bắn ra kim quang sáng ngời, hắn suy nghĩ một lát, nhưng hai mắt đột nhiên bị lực lượng áp chế, cảm giác đau đớn sinh ra, trong mắt có huyết lệ chảy xuống.
- Như thế nào?
Đám người Xa Vưu kinh hãi, lúc này quát lớn lên.
- Ta không sao.
Lý Vân Tiêu thò tay ngăn lại mọi người, nhắm hai mắt, cái kia huyết lệ mới dần dần dừng lại,
- Quy Khư đồng thuật chi lực quá mạnh mẽ, nó có thể dùng giả đánh tráo, dùng hóa hư thật, chỉ có chân thật chi nhãn dòm phá mọi hư ảo mới thấy được.
- Ah?
Ninh Khả Nguyệt nhìn sang, nói:
- Ngươi nói chính là Ba gia tứ hải cộng chủ sao, bọn họ tương truyền nhiều thế hệ đều có chân thật chi nhãn! Có thể nhìn tận chân tướng vạn pháp, nếu đồn đãi là thật, như vậy ta rất giật mình đấy.
Trong mắt Thiên Tư có tinh quang lập lòe, nói:
- Xem ra ta phải đi tứ hải xem mới được.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thất kinh, toàn thân của hắn phát lạnh, có lẽ hắn còn phải chiến với bọn chúng ở quy khư rồi, nhưng trạng thái của hắn hiện tại cực kém, nếu hai người này đi Hải Hoàng điện, sợ rằng sẽ có một phen gió tanh mưa máu, mà hắn chính là tội nhân.
- Thiên hạ này không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm chủ đâu.
Lý Vân Tiêu cắn răng tức giận nói:
- Chư vị, muốn rời khỏi ảo cảnh này chỉ có thể giết vào quy khư, nếu không thì không có biện pháp nào khác cả.
- Cái gì?
Tất cả mọi người cả kinh, cảm thấy nội tâm trầm xuống.
Thật vất vả mới có chỉ lệnh rút lui, vốn tưởng rằng chấm dứt, lại không thể ngờ lại sinh ra nguy cơ khác.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Ngươi nói không sai, trừ giết ta thì không có biện pháp nào khác cả.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, trên mặt đầy nghi hoặc.
Ninh Khả Nguyệt khẽ cười nói:
- Đó chính là vì ta muốn cởi bỏ ảo thuật.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy ngươi làm thế nào mới có thể cởi bỏ ảo thuật?
Ninh Khả Nguyệt cười lạnh như băng, nói:
- Ứng Yêu Hoàng đại nhân ước hẹn, trừ ngươi thì phải giết toàn bộ nhân tộc.
Tất cả mọi người tộc đều