Tuyệt Thiên Hàn lúc này suy nghĩ nhiều hơn, nói:
- Ý của ngươi là, nếu như Quy Khư đạt được Lý Vân Tiêu, như vậy trên đời sẽ sinh ra quái vật có thể sánh ngang thượng cổ chân long?
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Đúng vậy.
Ánh mắt Tuyệt Thiên Hàn phát lạnh, nói:
- Trừ giết Thiên Tư ra, theo cách nhìn của ta, Lý Vân Tiêu cũng phải giết, chấm dứt hậu hoạn! Ba vị không biết định như thế nào?
Lời của hắn còn chưa dứt, Tuyệt Thiên Hàn lập tức cảm thấy không đúng, thấy lạnh cả người không biết từ đâu sinh ra, toàn thân của hắn như rơi vào hầm băng.
Ba người đưa mắt nhìn qua hắn, trừ Tuyết Thần Hề còn bình thản ra, trong mắt Lệ Hoa Trì cùng Khúc Hồng Nhan đã sinh ra sát ý.
Đặc biệt là sát khí trên người Khúc Hồng Nhan như biến thành thực chất.
Xùy!
Một đạo kiếm quang màu tím xuất hiện, Tuyệt Thiên Hàn không kịp phòng bị, vai phải bị chém đứt một khối huyết nhục, kiếm phong đảo qua yết hầu của hắn, chưa chạm vào nhưng đã làm da thịt của hắn chảy máu.
Tuyệt Thiên Hàn sinh lòng sợ hãi, kêu lên:
- Hồng Nhan cung chủ, ngươi có ý gì?
Khúc Hồng Nhan lạnh lùng nói:
- Niệm ngươi vô tri xúc phạm, nếu có lần sau, chỉ cần ngươi động tâm tư đối phó Lý Vân Tiêu trong đầu, ta sẽ lấy đầu của ngươi.
Lệ Hoa Trì vươn tay vỗ vai hắn, nói:
- Không chỉ đầu của ngươi, Long Nha sơn trang có thể xong đời theo ngươi đấy.
Tuyệt Thiên Hàn lập tức hiểu mình sai ở đâu, hắn âm thầm trách cứ chính mình, ở hải ngoại thế gia rất ít nghe thấy chuyện trên địa lục, không nên mở miệng nói lung tung, trên đại lục tàng long ngọa hổ, không cẩn thận là lâm vào họa sát thân.
- Tại hạ nói lỡ, mon hai vị tha thứ.
Tuyệt Thiên Hàn xem như một đời nhân kiệt, co được dãn được, sau khi nghĩ thông suốt liền lập tức xin lỗi, đồng thời đưa mắt nhìn qua Tuyết Thần Hề, đều là tông môn hải ngoại, lại là thành viên địa minh, hy vọng nàng nói giữ vài lời hưu ích.
Tuyết Thần Hề nói:
- Hắn cũng không biết chuyện Hồng Nhan cung chủ và Lý Vân Tiêu, cũng không biết Lý Vân Tiêu có giao tình vói Lệ đại ca, bây giờ là thời điểm phi thường, mong Lệ đại ca và Hồng Nhan cung chủ bỏ qua cho hắn.
Khúc Hồng Nhan lúc này thu hồi kiếm, nói:
- Ta đã trừng phạt, hơn nữa cũng đã tha cho hắn một lần, cho dù là lúc nào cũng không có lần sau.
Tuyệt Thiên Hàn lau cổ một cái, toàn thân run rẩy, vội vàng ôm quyền nói:
- Hồng Nhan cung chủ yên tâm, tuyệt không có lần sau. Lại nói ta cũng có giao tình với Vân Tiêu công tử.
Ninh Khả Nguyệt cười khổ nói:
- Xem ra các ngươi thật sự hòa hợp với nhau, ta rất cao hứng cho các ngươi.
Khúc Hồng Nhan không biết nói cái gì cho phải:
- Mộ Dung Trúc hắn...
Ninh Khả Nguyệt lắc đầu nói:
- Hắn đã sớm chết rồi, hiện tại trừ thân hình ra, cả linh hồn cũng là của Thiên Tư.
Trong mắt nàng sinh ra một tia thê lương, nói:
- Ta cũng không biết chính mình còn mê luyến và chấp nhất cái gì, có lẽ dù chỉ là thân hình, tâm tình của ta cũng bình tĩnh, có thể nói là ta cam tâm tình nguyện...
Khúc Hồng Nhan cả kinh nói:
- Ngươi có ý gì?
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Nếu không phải ta cam tâm tình nguyện, Quy Khư cũng sẽ không có cơ hội chiếm cứ thân thể của ta. Tuy giờ phút này, ta rốt cuộc không thể quay đầu lại, nhưng thời điểm ở bên ngoài thành Hồng Nguyệt, ta đã không hối hận.
Nội tâm mấy người run lên, sinh ra tâm đồng tình.
Người ở đây hiểu được thống khổ này, đối với Ninh Khả Nguyệt mà nói, phồn hoa đã là quá khứ, hiện tại chỉ còn lại có tàn lụi.
Ninh Khả Nguyệt vén tóc mai lên, thê lương cười cười, nói:
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, các ngươi ngàn vạn nhớ rõ lời của ta, còn có chút thời gian rời đi. Tiếp theo Quy Khư khống chế thân hình, ta sẽ càng mất phương hướng, khi đó dung hợp sẽ còn hơn hiện tại.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Chính ngươi bảo trọng.
Nàng không đành lòng lại nhìn Ninh Khả Nguyệt, quay người liền rời khỏi, ba người khác cũng cáo từ.
Ninh Khả Nguyệt bắt đầu bấm niệm pháp quyết, thu hồi ảo thuật.
Đột nhiên kim quang bay tới, Thiên Tư xuất hiện bên cạnh nàng, nhíu mày nói:
- Ngươi đi ra thế nào?
Ninh Khả Nguyệt khẽ giật mình, cười khổ nói:
- Ta đi ra làm ngươi