Thiên Chiếu Tử nói:
- Phá Quân đại nhân nói có lý, xem ra ta phải gọi Mộng Linh chân quân đi ra, ba lão già chúng ta phải chỉnh đốn Thánh Vực rồi.
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ biến hóa, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Vi Vô Nhai nói:
- Bắc Minh Huyền Cung và Đao Kiếm Tông ta sẽ đi một chuyến, ta tin tưởng bọn họ vẫn có thể phân rõ đại nghĩa.
Thiên Chiếu Tử và Công Dương Chính Kỳ sắc mặt ngưng trọng, dùng thực lực Hư Cực thần cảnh của Vi Vô Nhai, sợ là muốn mạnh mẽ thu phục hai đại tông môn, như vậy phụ tử Vi thị sẽ có lực lượng quá lớn, đuôi to khó vẫy.
Công Dương Chính Kỳ nói:
- Bây giờ thiếu cao thủ, chúng ta cũng nên trọng khải Thiên Địa Phong Vân Bảng, cọn ra một đời phong hào Võ Đế mới, dùng ứng phó nguy cơ trước mặt.
Trong mắt phụ tử Vi thị sinh ra dị sắc, Công Dương Chính Kỳ nói nguy cơ, sợ không phải nói Yêu tộc, chính là sợ bọn họ kiêu ngạo nên mới tiến hành bây giờ.
Nếu thật sự xuất hiện mười nhân vật như phong hào Võ Đế, đối với nhân tộc là chuyện tốt, nhưng đối với Thánh Vực mà nói, chuyện xấu rất lớn.
Nhưng Vi Thanh cũng không phản đối, chỉ nói:
- Lúc này cũng phù hợp, nhưng không biết có cường giả nào tham gia.
- Ha ha, dù sao ta là không có hứng thú.
Huyền Hoa lười nhác nói:
- Lớn tuổi, hoàn toàn xem nhẹ chuyenj tranh đấu này, nên lưu cho người trẻ tuổi chơi đi.
Hai tay Lý Vân Tiêu chắp sau lưng, cười nói:
- Ai nha, ta tuổi còn rất trẻ, thực lực không đủ, ngàn vạn cẩn thận không để bị đánh chết trên đài, thật đáng sợ, nghĩ lại vẫn không đi.
Ngạo Trường Không nắm chặt tay phải, ho khan một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức nguyên lực.
Sắc mặt Thiên Chiếu Tử đầy hắc tuyến, nói:
- Khục khục, lưu cơ hội cho người mới tốt hơn, hy vọng có thể khai quật ra lực lượng kinh người.
Thiên Chiếu Tử nhìn qua chung quanh, thở dài:
- Nơi đây sợ rằng trong mấy chục năm không có ngọn cỏ, chúng ta về trước Thánh Vực, lần này vất vả chư vị. Phàm là người có hi sinh, sẽ lập linh bài cung phụng trong thiên địa.
Thần sắc mọi người nghiêm túc, mặc niệm người hi sinh.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân, Viên Cao Hàn đâu rồi?
Thiên Chiếu Tử chắp tay nói:
- Việc này ta còn phải đa tạ Phá Quân đại nhân, đa tạ ngươi chiếu cố Cao Hàn. Lần này hắn không đi tới đây, đã bế quan đột phá rồi.
- Đột phá? !
Nội tâm mọi người chấn động, Viên Cao Hàn đã là cửu giai đỉnh phong thuật luyện sư, lại đột phá là cái gì?
Thiên Chiếu Tử mỉm cười, nói:
- Phá Quân đại nhân lúc trước có thấy thứ kia?
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Thuật thần chi quang?
Thiên Chiếu Tử gật đầu nói:
- Sau khi đột phá, cảnh giới thế nào ta không biết, nhưng lại có thể có được thuật thần chi quang.
Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
- Như thế rất tốt, ít nhất tương lai mấy trăm năm tộc ta có thuật luyện sư chống lại Ngả rồi.
Mấy cường giả Hóa Thần Hải nhíu mày, thiên hạ đệ nhất thuật luyện sư nếu không ở Hóa Thần Hải, như vậy quá châm chọc.
Thiên Chiếu Tử ôm quyền nói:
- Chư vị, sau này còn gặp lại.
Hắn quay người hóa thành hào quang bay đi, đám người Thánh Vực đuổi theo sau.
Phụ tử Vi thị trầm ngâm một lát, cũng vung tay lên, triệu tập quỷ tu la, mang theo Mộng Bạch bay đi.
Lý Vân Tiêu nhìn qua thân ảnh Mộng Bạch biến mất, đồng tử hơi co lại, cũng không nói cái gì.
Công Dương Chính Kỳ nói:
- Trường Không đại nhân, ngươi có tính toán gì không?
Ngạo Trường Không nói:
- Ta sẽ về hải ngoại, chuyện tương lai lại bàn bạc kỹ hơn.
Công Dương Chính Kỳ gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt, lần này làm phiền.
Đám người Ngạo Trường Không phất tay cáo từ, cũng tiêu tán trong không trung.
Công Dương Chính Kỳ cũng không hề ở lâu, sau đó cũng rời đi.
Thánh Vực và địa minh vừa đi, cả bầu trời vắng vẻ, chỉ còn lại có vài người Hóa Thần Hải, những võ giả sống sót thổn thức không thôi.
Nơi này là địa bàn của phủ Thiên Nhạc, nhưng bây giờ không chỉ san bằng thành bình địa, hoàn toàn không nhìn ra cái gì nguyên vẹn, ngay cả Bách Chiến Thắng cũng chết trong trận chiến này.
Lý Vân Tiêu triệu tập đám đông trong Giới Thần Bi đi ra, hỏi Quân Như Vân:
- Ngươi có tính toán gì không?
Quân Như Vân mặt mũi đầy