Trong đại điện có lão giả mặt trắng như sương, mặt mũi đầy nếp nhăn, hai mắt sáng ngời hữu thần, trong đêm tối như sao trời chớp động, khí chất của người đứng đầu rất đậm.
Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan thần thái nghiêm túc, ôm quyền nói:
- Bái kiến thuật trưởng đại nhân.
Huyền Hoa cũng đi lên hành lễ.
Lỗ Thông Tử mỉm cười, bộ dáng tuổi già sức yếu biến mất, cho người một cảm giác tinh anh, nói:
- Phi Dương, Hồng Nhan cung chủ, từ biệt hơn mười năm, không ngờ còn có ngày gặp lại, lão phu thật vui vẻ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Sơn thủy có gặp lại, thời điểm gặp lại sẽ tương kiến, ta cũng rất vui vẻ có thể quay về Hóa Thần Hải, có thể gặp lại thuật trưởng đại nhân.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Bổn cung cũng thế.
- Tốt, tốt, thật sự là quá tốt"
Lỗ Thông Tử vuốt râu cười ha hả, nói:
- Nhanh ngồi đi, hôm nay chúng ta nên tâm tình một phen.
Trong đại điện hào quang lóe lên, lăng không xuất hiện năm bảo tọa, từ trên cao hạ xuống.
Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan, Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên đều ngồi xuống, đột nhiên ngoài điện có giọng nói truyền ra, sau đó bóng người lắc lư, một cái ghế xuất hiện bên cạnh lão giả, thân thể hơi mập, mặc cẩm y màu xám, hơi có vẻ phú quý.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Thì ra là Vũ Thần đại nhân.
Huyền Hoa thấp giọng nói:
- Vũ Thần hiện tại là phó tổng hội trưởng thuật luyện sư công hội.
Lão giả kia hơi quay người, ôm quyền nói:
- Thì ra là Hồng Nhan cung chủ, thất kính.
Hắn không đưa mắt hìn Lý Vân Tiêu, giống như không có người này.
Khúc Hồng Nhan thấy hắn miệt thị Lý Vân Tiêu, trong lòng tức giận, lập tức lạnh lùng nói:
- Thứ cho bổn cung mắt vụng về, các hạ là?
Vũ Thần nhướng mày, hiển nhiên có phần không vui, hừ nhẹ nói:
- Phó tổng hội trưởng thuật luyện sư công hội, Vũ Thần là ta.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, nói:
- Chưa từng nghe qua.
- Ngươi...
Vũ Thần giận tím mặt, thiếu chút nữa nhảy lên, thiên hạ hôm nay, ai dám ... Cố ý khiêu khích hắn như vậy?
Nếu không phải đối phương là chưởng giáo thiên hạ đệ nhất đại phái, sợ rằng hắn sẽ nổi giận mà ra tay ở đây.
Huyền Hoa nhịn không được quay đầu đi, ôm bụng cười thầm, dốc sức liều mạng cố nén cười, thân thể run dữ dội.
Ở đây ai không phải cao thủ, thần thái của hắn như vậy sao có thể giấu diếm được người khác, tự giác thất thố, vội vàng ngồi xuống, cố nén cười ý, gương mặt biến hóa lợi hại.
Khúc Hồng Nhan cười nói:
- Các hạ không cần tức giận, tuy trước kia chưa từng nghe qua, nhưng bây giờ không phải đã nghe qua rồi sao?
- Tốt, tốt cho Khúc Hồng Nhan!
Vũ Thần giận dữ, xoay người sang chỗ khác, không hề để ý đến nàng.
- Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười ha hả, nói:
- Vũ Thần đại nhân không cần tức giận, không cần chấp nhặt với Hồng Nhan. Thần Tiêu Cung phong sơn hai mươi năm, hai mươi năm trước các hạ chỉ là một tiểu lâu la, tính toán qua, ai quen ngươi chứ?
- Ngươi... Ngươi!
Vũ Thần càng giận đỏ mắt, suýt nữa thổ huyết, sát khí bùng lên.
Mặc dù là hai mươi năm trước, tên tuổi của hắn cũng truyền khắp thiên hạ thuật luyện đại sư, ai dám nói không biết.
Lỗ Thông Tử không vui nói:
- Vũ Thần, Hồng Nhan cung chủ và Phi Dương từ xa tới là khách, không được lãnh đạm.
Vũ Thần tức giận ôm quyền chắp tay, nói:
- Vâng.
Nhưng mặt như sương lạnh, hiển nhiên khẩu thị tâm phi, hơn nữa âm độc nghiêm mặt, có trời mới biết hắn có âm mưu gì.
Lỗ Thông Tử nói:
- Huyền Hoa, mang chuyện Ngũ Hà Sơn nói tường tận đi, không được bỏ sót điểm nào.
- Vâng!
Sắc mặt Huyền Hoa trở nên nghiêm túc, vô cùng ngưng trọng, thậm chí có một tia thống khổ.
Một trận chiến này hi sinh nhiều tới mức khó thống kê, bao nhiêu cường giả tan thành mây khói, vĩnh viễn không còn hài cốt.
Hắn bắt đầu kể lại, bắt đầu từ khi rời khỏi Hóa Thần Hải, hắn vốn cho rằng đây là nhiệm vụ độ khó bình thường, lại không nghĩ lâm vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh.
Trong đại điện chỉ có tiếng Huyền Hoa vang lên, tất cả mọi người lyên lặng nghe, hai canh giờ sau mới nói rõ chân tướng.
Về sau càng yên tĩnh như chết, mỗi người như nhập thần, cảm nhận huyết tinh và thảm thiết qua lời kể.
- Hừ! Không thể ngờ Công Dương Chính Kỳ càng ác độc như vậy, theo ta thấy, việc này nên mời hào kiệt thiên hạ tới đời Thánh Vực một câu trả lời.
Vũ Thần lòng đầy căm phẫn, sau khi yên lặng