Tinh Thuần cười dữ tợn, nói:
- Ha ha, ngươi quả nhiên cơ linh, hơn nữa đủ dũng cảm, sắp chết đến nơi còn bình tĩnh như vậy! Không tệ, những người này là bị ta dùng phát tiết lệ khí, bọn họ là tính mạng hèn mọn, có thể chết vì niềm vui của ta, như vậy là chết có ý nghĩa.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy kế tiếp đại nhân cũng muốn dùng ta giải trí sao?
Tuy Tinh Thuần đã nhập ma, nhưng cũng không ngốc, xem bộ dáng Lý Vân Tiêu bình tĩnh như vậy thì phát hiện không đúng.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta là ai cũng không trọng yếu, đại nhân muốn phát tiết lệ khí, ta cũng có biện pháp tốt. Trên người của ta vừa vặn mang theo mười hai khôi lỗi, có thể chơi đùa với đại nhân.
- Khôi lỗi?
Tinh Thuần lại do dự, trong cả Hóa Thần Hải, chơi khôi lỗi cũng chỉ có Tử Duệ và vài tên đệ tử của hắn, chẳng lẽ người này thật sự là đệ tử Tử Duệ? Chỉ là biểu hiện quá mức bình tĩnh rồi..
Lý Vân Tiêu vung tay lên, một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức mười hai đạo kim quang bay ra ngoài, rơi vào chung quanh đấu võ trường, xếp thành hình tròn, vây tròn chung quah.
Hắn sau khi ra khỏi chỗ của Tử Duệ, vốn tựu muốn tìm đấu võ trường diễn luyện lục đinh lục giáp, vừa vặn bây giờ có bia ngắm sống.
Ánh mắt Tinh Thuần trầm xuống, mười hai khôi lỗi bé như nắm tay, sau khi được Lý Vân Tiêu thi triển ấn quyết thì hóa thành hình người cao lớn.
Nhưng mà ánh mắt ngây ngốc, gương mặt miêu tả đơn giản, giống như thứ phẩm của học đồ.
- Ha ha ha!"
Tinh Thuần cười như điên, hắn cơ bản đã xác định Lý Vân Tiêu chính là đệ tử Tử Duệ, nói:
- Nếu là khôi lỗi do sư phụ ngươi làm ra, có lẽ còn có thể chơi đùa với bổn tọa một phen, về phần rác rưởi do người làm, ngay cả làm trang trí cũng không đủ tư cách, ném mặt mũi của sư phụ ngươi rồi.
- Rống!
Thân thể Tinh Thuần sinh ra tiếng hét như dã thú, lệ khí trong lòng hắn phóng thích ra ngoài.
Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết thật nhanh, mười hai khôi lỗi dường như có biến hóa, cũng vươn tay bấm niệm pháp quyết.
Lập tức hào quang kết giới hiển hiện ra ngoài, kết nối mười hai người thủ ấn, cả đấu võ trường xuât hiện tinh quang sáng ngời.
- Cái gì?
Tinh Thuần cả kinh, có phần không dám tin tưởng, nhưng cũng không lo lắng, chỉ cười lạnh nói:
- Khó trách bình tĩnh như vậy, quả nhiên có chút môn đạo, có thể chơi đùa với bổn tọa.
Thân ảnh của hắn lóe lên rồi biến mất, sau một khắc xuất hiện trước một khôi lỗi của Lý Vân Tiêu, giơ tay vỗ xuống.
Ma khí và lệ khí không ngừng đảo qua bàn tay, giống như tầng tầng mây đen đánh thẳng xuống.
Đồng tử Lý Vân Tiêu chấn động, tốc độ thi triển ấn quyết cũng nhanh, hắn đã có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong khôi lỗi, nhưng lại không thể nào thi triển ra.
Uy áp của Tinh Thuần giáng xuống, khôi lỗi dường như khó có thể thừa nhận, gương mặt xuất hiện dấu vết rạn nứt, lập tức bong ra từng mảng.
- Cái gì? !
Lý Vân Tiêu đã giật mình, hoảng sợ trợn mắt nhìn qua, chỉ thấy nơi bong ra trắng như son, chậm rãi thể hiện ra dung nhan tinh mỹ.
Toàn bộ thân ngoài bong tróc ra, thể hiện ra một nam tử tuấn mỹ phi phàm, khí vũ hiên ngang, hai mắt khảm nạm bảo thạch lóe sáng như sao trời, hàn quang lạnh như băng, khóe miệng dường như mang theo nụ cười trào phúng, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Không chỉ có Lý Vân Tiêu là giật mình, Tinh Thuần hít khí lạnh, chỉ cảm thấy lực lượng như hồng hoang mãnh thú tát thẳng vào mặt.
Mỹ nam khôi lỗi trước mặt mang lại lực chấn nhiếp thật lớn với hắn, trực tiếp bắn vào nội tâm hắn, hắn có cảm giác như hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm vào, nửa chân bước vào quỷ môn quan.
Sợ hãi tử vong chạy lên não, làm cho Tinh Thuần từ trạng thái tẩu hỏa nhập ma thanh tỉnh một chút, đầu óc thanh minh, nguyên khí trong đan điền sôi trào, hai tay bấm niệm pháp quyết nhanh chóng, lập tức công kích khôi lỗi.
Ấn quyết trong tay khôi lỗi vô cùng đơn giản, chỉ biến ảo ba lượt sau đó xuất hiện khe hở.
Bành!
Lực lượng khổng lồ nổ tung, dường như cũng không có mạnh như Tinh