Bốn người trực tiếp đi vào truyền tống trận khác, Chu Bách vội vàng cho người khởi động truyền tống trận, truyền tống bọn họ vào Hóa Thần Hải.
Trên đám mây, Lỗ Thông Tử từ sáng sớm đã chờ ở đây, hai tay thả lỏng phía sau, hắn như bức tượng, nhìn qua bầu trời xa xa như đang suy nghĩ.
Tất cả trưởng lão không dám quấy rầy hắn, đều thảo luận chuyện vừa rồi.
Tuy bọn họ đều ở trên Thuật Thần Đảo, nhưng cơ hội gặp mặt nhau rất ít, tất cả đều vùi đầu vào nghiên cứu, dường như ném chuyện sắp xảy ra qua sau đầu.
La Thiên đứng trong đám mây, ánh mắt nhìn thấy Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan.
Dù sao Khúc Hồng Nhan quá mức dễ làm người khác chú ý, mặc dù đã che mặt nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt mọi người.
La Thiên vừa thấy Lý Vân Tiêu, sắc mặt lập tức khó coi, lắc đầu.
Lý Vân Tiêu biết rõ hắn nói chuyện Dương Địch không có kết quả, tuy ban đầu đã dự liệu được, nhưng sau khi nghe tin tức vẫn tức giận, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng.
La Thiên lách người đi tới, thấp giọng nói:
- Dương Địch tại nửa năm trước đã nhận nhiệm vụ đi bắc vực.
- Nửa năm trước, bắc vực, ha ha.
Lý Vân Tiêu tức giận chưa tan, thần sắc khinh miệt.
Sắc mặt La Thiên khó coi, tức giận nhìn qua Lỗ Thông Tử, cũng không biết nói cái gì cho phải, trầm mặc không nói.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Phi Dương ngươi đoán Dương Địch vẫn còn ở Hóa Thần Hải?
Lý Vân Tiêu nói:
- Có phải ở trong Hóa Thần Hải hay không ta không biết, nhưng khẳng định đã bị Lỗ Thông Tử khống chế, nhưng mà ta không có lo lắng. Lỗ Thông Tử là người thông minh, tuyệt đối không là địch với ta, đặc biệt là vào lúc này.
Đột nhiên có một người đi tới, người này mặc áo xám, khuôn mặt lạnh lùng, chính là phó hội trưởng Nguyên Đức.
Tất cả trưởng lão đều vội vàng hành lễ, thần sắc tôn kính.
Nguyên Đức uy vọng cực cao, đứng đầu võ tu, nghe đồn thực lực còn trên cả Lỗ Thông Tử, thần thái không giận tự uy.
Hắn không ngừng gật đầu đáp lại, đồng thời ánh mắt đảo qua đám người, nhìn Lý Vân Tiêu, ánh mắt bình tĩnh sinh ra sát khí dữ dội.
Sát khí như hóa thành thực chất, tất cả trưởng lão đều cảm giác được, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đều giật mình.
Bọn họ nhìn theo ánh mắt Nguyên Đức, trông thấy Lý Vân Tiêu thì nội tâm tò mò.
Biết rõ thân phận Lý Vân Tiêu cũng không nhiều, tuy thủ tục trưởng lão danh dự đã làm xong, nhưng cũng chỉ đăng ký danh sách trong Thuật Thần Điện, cũng không có công bố phạm vi lớn.
La Thiên cũng chấn động, thấp giọng nói:
- Như thế nào, ngươi đắc tội Nguyên Đức đại nhân?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Ta cũng không biết có đắc tội hay không, nhưng mà ánh mắt của hắn đúng là đắc tội ta đấy.
Gương mặt La Thiên đầy lo lắng, quở trách nói:
- Hiện tại trong Hóa Thần Hải, người duy nhất có lực lượng chống lại thuật trưởng chỉ có Nguyên Đức đại nhân, hiện tại ngươi lại đắc tội hắn, ai...
Lý Vân Tiêu híp mắt nói:
- Chống lại Lỗ Thông Tử...
Nguyên Đức oán độc nhìn hắn, hắn cũng không sợ đối phương, lạnh lùng đối mặt nhìn qua, hơn nữa trong mắt mang theo mỉa mai, làm cho Nguyên Đức càng giận tím mặt, trên người có ma khí bốc lên, hiển nhiên cảm xúc chấn động thật lớn, mọi người đều kinh hãi.
Nguyên Đức chậm rãi ổn định cảm xúc, thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi đến sau lưng Lỗ Thông Tử, trực tiếp lăng không ngồi xếp bằng, cũng nhắm mắt điều tức.
La Thiên đầy lo lắng, thấp giọng nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi còn nhớ rõ ngày ấy ở cổ ma tỉnh không? Ta ở bên trong gặp được Nguyên Đức, hơn nữa phát sinh xung đột.
La Thiên kinh hãi, trong mắt tinh quang chớp động, dường như nghĩ tới cái gì, nói:
- Ngươi nói là Nguyên Đức trưởng lão và thuật trưởng...
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Hơn phân nửa là cá mè một lứa.
La Thiên sửng sốt, cảm thấy chuyện này không dễ làm.
Đột nhiên có một đạo hào quang lớn bay tới, đám mây này rất rêu rao.
Sắc mặt mọi người lúc này cổ quái, vẫn có không ít mọi người hành lễ, nhưng lại không có kính ý như với Nguyên Đức, trong mắt mang theo thần sắc nghiền ngẫm.
Người nọ chính là Vũ Thần, cảm nhận được ánh mắt nong rát từ chung quanh, còn có một chút tiếng cười nói giễu cợt, lập tức nổi trận lôi đình, sắc mặt của hắn như phun lửa nhìn qua Tinh Thuần.
Tinh