Người ở đây ai mà không tai thính mắt tinh, Lý Vân Tiêu nói rõ ràng như vậy, ai cũng sững sờ, sau đó nhíu mày nhìn qua.
Kỳ Thắng Phong hữu ý vô ý lườm Lý Vân Tiêu, hắn tươi cười lạnh giá.
Lỗ Thông Tử tự nhiên cũng hiểu mấu chốt trong đó, thầm mắng vài câu, nhân tiện nói:
- Đệ tử không dám lười biếng, xin mời các vị trưởng lão cùng giám sát.
Hắn lập tức mang quyền giám sát đưa lên tay các trưởng lão, mà những trưởng lão này tuyệt đại đa số là người một nhà của hắn, nhìn Kỳ Thắng Phong ngươi làm sao bây giờ, ngươi nói ta lười biếng, chỉ cần mọi người nói ta không có lười biếng, ngươi cũng không có lý do đoạt quyền.
Kỳ Thắng Phong cũng sững sờ, không thể ngờ hắn có một tay như vậy, cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, vi sư sẽ dẫn dắt các trưởng lão cùng giám sát ngươi. Ngươi an tâm làm thuật trưởng của mình, tận tâm tận lực làm việc công, vi sư thân là thái thượng trưởng lão, cũng nên làm chút gì đó cho Hóa Thần Hải, ta sẽ giúp ngươi quản lý trưởng lão viện.
Lỗ Thông Tử lập tức giật mình, tất cả trưởng lão cũng xôn xao.
Trưởng lão viện cho tới bây giờ là cơ cấu nhàn tản, tuy có quyền lực quản lsy tất cả, nhưng rất nhiều đại sự đều trải qua , nếu là Kỳ Thắng Phong chưởng quản trưởng lão viện, cái kia không khác nhéo ở Lỗ Thông Tử yết hầu.
Lỗ Thông Tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Trưởng lão viện rất nhiều công việc, hiện tại đều do Vũ Thần phó hội trưởng quản lý, sư tôn rời khỏi Hóa Thần Hải đã lâu, ta sẽ bảo Vũ Thần giúp ngài một tay.
- Vũ Thần?
Ánh mắt Kỳ Thắng Phong quét qua, không biết là người phương nào.
Trên mặt mọi người tươi cười nghiền ngẫm, làm cho Kỳ Thắng Phong càng nhíu mày, dường như cảm thấy không tốt.
Lỗ Thông Tử nói:
- Vũ Thần phó hội trưởng mới vừa rồi còn ở đây, chỉ vì thân thể có chút không khỏe về trước. Trưởng lão viện là do hắn quản lý, các công việc chuẩn bị hội nghị bình thường, phát ra các loại tin tức, quét dọn vệ sinh... Hắn phi thường sở trường. Dù sao các trưởng lão bình thường đều bận rộn nhiều việc, muốn triệu tập cũng không dễ dàng, cần có người làm những công tác này.
Kỳ Thắng Phong hừ lạnh một tiếng, Lỗ Thông Tử ý tứ thế nào hắn nghe rõ ràng, nói quản lý trưởng lão viện chính làm chút ít chuyện truyền tin tức, quét dọn vệ sinh gì đó, đây chính là cách làm hắn mất đi quyền lực mà.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh một tiếng, duỗi hạ lưng mỏi, nói:
- Cái tên gọi là Vũ Thần, cứ bảo hắn tới đây đi.
Hắn cũng không tin ngay cả một phó hội trưởng cũng không day dỗ được, cho dù là hổ cũng phải biến thành mèo.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác, Vũ Thần dường như sắp không may.
Nhưng mà chuyện này vốn tưởng biến thành đại sự long trời ở Hóa Thần Hải, không thể ngờ chấm dứt dễ dàng như vậy, nhưng cái giá lớn chính là chôn mầm nội loạn xuống đất.
Điểm ấy tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nhưng thuật luyện sư đối với quyền lợi dục vọng không có hứng thú lớn, chỉ một lòng nghiên cứu thuật đạo mà thôi.
Đối với Lỗ Thông Tử cùng Kỳ Thắng Phong mà nói, trận chiến này là ngoài ý muốn, nhưng mà cũng còn thoả mãn, vẫn trong phạm vi thừa nhận được. Dù sao phân liệt Hóa Thần Hải cũng không phải chuyện bọn họ muốn thấy, cái giá lớn khi đấu tranh chính là Hóa Thần Hải sụp đổ.
Lỗ Thông Tử nói:
- Sư tôn và sư đệ, còn có vị bằng hữu kia đường xa đến đây, một đường phong trần, ta đã chuẩn bị yến hội rồi, mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần.
Kỳ Thắng Phong đưa tay ngắt lời nói:
- Không cần, chúng ta hơi mệt chút, an bài nơi ở lại. Mọi người cũng đều trở về đi, không nên chậm trễ tu luyện, hôm nay Thiên Võ Giới gió nổi mây phun, các vị là cơ sở ổn định thiên hạ, cũng không cần ở đây với sư đồ chúng ta đâu.
Hắn mới mở miệng, lập tức có khí chất uy nghiêm, tất cả mọi người không cách nào phản bác cái gì.
Hơn nữa rất nhiều người cũng không muốn dây dưa vào chuyện của sư đồ bọn họ, cáo từ bay đi.
Có nhiều hào quang bay ra bốn phía, đã có hơn phân nửa người rời đi.
Lỗ Thông Tử lúc này nhíu