Khúc Hồng Nhan cũng ngưng trọng nói:
- Nơi phong ấn liên quan trọng đại, không thể đùa được. Ma Chủ Phổ năm đó dù chưa làm ác, nhưng bị trấn áp mười vạn năm, mặc cho ai cũng có oán hận, nếu phá phong ấn ra ngoài, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
- Nói nhiều như vậy, chính là vì kiếm cớ bản thân không thực hiện lời hứa, nếu ngươi có hồng thạch, vậy lấy ra đi! Cũng đừng nói ta bất cận nhân tình, đây là ngươi tự mình lựa chọn!
Khúc Hồng Nhan tức giận, sát khí băng hàn ngưng kết không trung, nói:
- Muốn lấy tim của hắn, dùng mạng của ngươi bồi vào.
Lý Vân Tiêu ngăn nàng lại, sợ nàng xúc động, rồi mới lên tiếng:
- Hồng thạch có thể cho ngươi, nhưng cũng không phải là khối trong người của ta, ta sẽ tìm được hồng thạch tiếp theo, sẽ giao cho ngươi.
- Hừ, đến lúc đó? Có trời mới biết là lúc nào, chẳng lẽ một hai trăm năm sao?
- Như vậy đi, ba năm, cho ta thời gian ba năm, ta tất nhiên sẽ tìm được hồng thạch tiếp theo.
- Ba năm quá lâu, ba tháng còn không sai biệt lắm!
- Ba tháng? Ngươi cho rằng đang tìm nhuyễn thạch sao? Đại nhân ngươi cố ý chơi ta!
- Tốt, nếu ngươi cố tình tìm, đừng nói là ta không để cho ngươi cơ hội, bổn tọa cho ngươi nhiều nhất nửa năm. Nếu trong vòng nửa năm tìm được hồng thạch cho ta, hứa hẹn liền xóa bỏ, nếu không tìm được, ngươi dẫn ta đi nơi phong ấn.
Kỳ Thắng Phong ném ra điểm mấu chốt cuối cùng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Tuy hồng thạch hắn rất muốn, nhưng so sánh với nơi phong ấn lại chẳng là cái gì.
Lý Vân Tiêu tự nhiên biết rõ hắn muốn gì, thời gian nửa năm mặc dù ngắn, nhưng có Linh Mục Địch, chỉ cần biết hồng thạch rơi ở đâu là đủ rồi.
Thật sự không được có thể đi tìm Cố Thanh Thanh cầm về, hoặc là lấy trong người ra.
Bạo lộ nơi phong ấn ở nam vực, việc này đánh chết hắn cũng không làm, hậu quả quá nghiêm trọng.
- Tốt, vậy thì nửa năm.
Lý Vân Tiêu đáp ứng.
Trong mắt Khúc Hồng Nhan bắn ra hào quang, nàng cũng không biết chuyện hai khối hồng thạch khác, thầm nghĩ nửa năm này nhất định phải tìm được Lạc Vân Thường cầm hồng thạch về,
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
- Hy vọng Vân Tiêu công tử có thể nói giữ lời, ngàn vạn đừng có lại làm lão phu thất vọng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm, nửa năm sau ta không tìm thấy hồng thạch, lấy viên trong người ta cho ngươi.
Kỳ Thắng Phong lúc này mới nói:
- Như thế rất tốt. Việc này là ước định giữa ta và ngươi, cũng không phải là bổn tọa cố ý muốn bức bách ngươi cái gì, mong rằng không nên bởi vì chuyện này mà sinh khúc mắc.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đây là tự nhiên.
Hắn cười nghiền ngẫm, nói:
- Đại nhân dường như rất sợ ta sinh ra khúc mắc.
Kỳ Thắng Phong nhìn hắn thật sâu, nói:
- Điểm ấy lão phu cũng không có gì giấu diếm, ta xác thực không muốn trở mặt với ngươi, thực tế là lúc ở thời giam tiết điểm.
Lý Vân Tiêu nghiền ngẫm cười nói:
- Thời gian tiết điểm? Nhưng đại nhân tại Hóa Thần Hải chưa đứng vững gót chân đấy!
Kỳ Thắng Phong thẳng thắn nói ra:
- Ma Chủ phong ấn ở đâu ta sẽ đi tìm, có lẽ về sau sẽ có xung đột, dù sao ta thần thể đại thành, muốn tiến thêm một bước quá khó khăn, chỉ có nơi phong ấn mới có cơ hội. Nhưng Lỗ Thông Tử cũng không phải kẻ lương thiện, sợ là thời gian rất lâu sẽ làm ta không có tinh lực đi tìm nơi phong ấn. Còn nữa, tương lai ngươi sẽ cải biến chủ ý.
Kỳ Thắng Phong tươi cười, hắn rất tự tin.
Lý Vân Tiêu hiếu kỳ nói:
- Cải biến chủ ý? Vì sao ta không biết? Tại sao đại nhân tự tin như vậy?
Kỳ Thắng Phong nói:
- Chuyện Ngũ Hà Sơn ta đã biết được, ngươi muốn giết Thiên Tư, cứu Trữ Khả Nguyệt, không có lực lượng mạnh hơn căn bản không có khả năng. Quy Khư mạnh bao nhiêu ta không biết, nhưng nó là nguyệt đồng đời đầu tiên, ở thời đại thượng cổ hung thú hoành hành, Chân Linh xưng bá còn có thanh danh không kém, dùng thực lực siêu phàm nhập thánh của ngươi có thể đối phó được sao?
Trái tim Lý Vân Tiêu run động mạnh, nguyệt đồng là chuyện hắn không muốn nhớ tới, nhưng nó lại quấn lấy hắn, đây là vận mệnh.
Hắn nói:
- Trong thiên địa này, Quy Khư muốn khôi phục đỉnh