Có mấy người trầm tư suy nghĩ, tựa hồ vài vật ở trong truyền thuyết nghe qua, nhưng không nhớ ra được, gấp đến gãi đầu gãi cổ.
Trần Đoạn Thiên cũng ngây ngẩn cả người, tĩnh hạ tâm lai nhìn sang từng món, càng kinh hãi không thôi.
- Trời ạ! Đó là Bảo Sa Như Ý!
- Ngân Vũ Bình! Món đó là Ngân Vũ Bình!
Hai trưởng lão phân biệt kêu lên, đều là dị thường kích động, trong mắt phun ra ánh sáng tham lam.
Bảo vật còn lại mặc dù tạm thời không nhận ra, nhưng nghĩ đến cũng là vật đồng cấp, tất cả mọi người tâm cũng cuồng nhiệt, đây chính là hơn mười kiện a...
Ngô Đại Thành đắc ý nhìn mọi người nói:
- Nhanh chọn đi, Bổn Tọa cho tới bây giờ đều là giao dịch công bình, những bảo vật này mỗi một kiện luận giá trị, cũng không kém Long Giác.
Một gã trưởng lão đứng lên, kích động nói:
- Chưởng môn, người này phải lưu lại! Giết hắn, những bảo vật này chính là của chúng ta!
Trần Đoạn Thiên vẫn như cũ kiếm chỉ Ngô Đại Thành, nội tâm kịch liệt giãy dụa.
Đổi Long Giác, hắn tuyệt sẽ không đáp ứng, trừ khi đối phương lấy ra Thánh Khí, còn có thể suy nghĩ một chút. Trước mắt những bảo vật này giá trị to lớn, rất mê người, hắn quấn quýt là có nên động thủ sát nhân hay không.
Ngô Đại Thành thủy chung cười nhạt nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Nếu Bổn Tọa dám lấy ra mấy thứ này, dĩ nhiên là sẽ không sợ ngươi, ngươi vẫn là thông minh một chút sẽ tốt hơn.
Trong lòng Trần Đoạn Thiên cả kinh, vội tỉnh ngộ lại, mồ hôi lạnh lã chã theo lưng chảy xuống, "Tranh" một tiếng thu hồi kiếm trong tay, nói:
- Ngươi đi đi, Long Giác không đổi!
- Hừ, đổi hay không cũng không phải do ngươi!
Sắc mặt Ngô Đại Thành trầm xuống, lập tức thu hồi bảo vật trên không trung, hóa thành một đạo Độn Quang chạy ra khỏi Kiếm điện, hướng trung ương Đao Lĩnh Kiếm Phong bay sđi.
Trần Đoạn Thiên bỗng nhiên cả kinh, quát:
- Ngăn hắn lại!
Hơn mười đạo quang mang lập tức bay ra, đuổi theo.
Đột nhiên phát hiện Ngô Đại Thành ngừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn về phía trước.
Ở địa phương cách hắn mấy trăm trượng, ba người Lý Vân Tiêu ôm ngực mà đứng, mặt mang nụ cười nhìn hắn.
Đám người Trần Đoạn Thiên đều giật mình, bất chấp cùng Lý Vân Tiêu chào hỏi, vội vàng đem Ngô Đại Thành vây lại.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngô Đại Thành, trước ngươi nói chúng ta rất có duyên, hiện tại ta tin.
Ngô Đại Thành mặt âm trầm nói:
- Ngươi biết ta sẽ đến, nên cố ý ở chỗ này chờ ta?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tuy rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng nếu không đạt được mục đích, ngươi khẳng định sẽ trở lại, huống chi ngươi có Vũ Quang Bàn, đến đi rất tiện a. Vì vậy ta liền nghĩ, có nên thử vận khí một chút không, cũng thử xem duyên phận giữa ta và ngươi ra sao.
Xa Vưu cười lạnh nói:
- Lần này xem ngươi chạy đi đâu, Vũ Quang Bàn cũng dùng không được.
Sắc mặt Ngô Đại Thành tái xanh, trầm mặc một lúc mới mới nói:
- Được rồi, coi như ta xong đời. Nhưng các ngươi muốn giữ ta lại cũng không thể, không bằng như vậy được rồi, đường ai nấy đi, về nhà tìm mẫu thân a.
- Không thể!
Một gã trưởng lão quát:
- Còn muốn chạy, trước lưu lại bảo vật trên người!
Ngô Đại Thành quay mặt đi, ánh mắt giết người bắn xuyên qua, lập tức làm trưởng lão kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, lăng không lui mấy bước.
Ngô Đại Thành xuy cười một tiếng, châm chọc giơ ngón tay giữa lên.
Trần Đoạn Thiên trầm giọng nói:
- Bảo vật là của ngươi, chúng ta sẽ không cần. Nhưng mà mời các hạ không nên đánh chủ ý Đao Kiếm tông, chỉ cần các hạ phát thệ, liền có thể an toàn trở ra.
Xa Vưu nặng nề hừ lạnh một tiếng, biểu thị bất mãn.
Ngô Đại Thành cười to vài tiếng nói:
- Được rồi, ta phát thệ.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, nghĩ không ra hắn lại thẳng thắn như này.
Ngô Đại Thành giơ tay lên trời, lập thệ nói:
- Ngô đại ca ta phát thệ, cuộc đời này nhất định phải thu Long Giác vào tay, bằng không không chết tử tế được.
- Ngươi... Chết đi!
Trần Đoạn Thiên giận dữ, bảo kiếm trong nháy mắt đâm tới, thẳng lấy mi tâm đối phương.
Thệ ngôn cũng đã lập, xem ra muốn đối phương buông tha là quá ngây thơ, chỉ có không chết không ngớt.
- Cái gì? Long Giác?
Xa Vưu cũng cả kinh, nghi ngờ nhìn phía dưới.
Ngô Đại Thành cuồng tiếu mấy tiếng, thần sắc cực kỳ tự phụ,